Dịch giả: Tiểu Băng
Cái giường tầng còn lại, giường bên dưới đã bị đập vỡ, chính là giường của Chu Trường Khê.
Đường Vũ Lân nhặt đồ xong, leo thẳng lên giường trên, sau đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Chu Trường Khê.
"Ngươi đứng dậy!" Chu Trường Khê khẽ gầm lên.
Đường Vũ Lân lạnh lùng: "Cút!"
"Ngươi..." Chu Trường Khê giận dữ, muốn xông tới.
"Đừng có nóng, quên vừa rồi Long chủ nhiệm nói cái gì hả? Sau này không muốn thành Cơ Giáp Sư hả?" tiếng Vân Tiểu từ giường bên kia vọng qua.
Chu Trường Khê hít thở dồn dập. Đường Vũ Lân giơ tay, gỡ luôn miếng ván vỡ của cái giường ném ra ngoài, cả cái giường bên dưới, không còn lại cái gì.
"Là phòng này a!" Bên ngoài có tiếng người, rồi một người trung niên mặc đồ đồng phục mang một tấm ván giường mới đi vào.
Ông ta liếc qua đám thiếu niên, cười hắc hắc, "Được nha! Nhập học ngày đầu tiên đã đánh nhau, mấy nhóc có tiền đồ đó! Có bản lĩnh đánh tiếp đi. Tấm ván giường này, giá một vạn đồng một cái, tha hồ mà đánh! Đánh hỏng nhiều nhiều vào, ta mới có nhiều tiền thưởng." ông ta khẽ vung tay, tấm ván gỗ bay tới, rơi xuống khung giường cực kỳ chính xác, không lệch chút nào.
Một vạn đồng?
Đường Vũ Lân lập tức mở to mắt. Đây chỉ là một tấm ván gỗ thôi!
"Lão sư, bọn ta có thế ra ngoài tự mua không?" Đường Vũ Lân vội hỏi.
Người kia hừ lạnh, "Ngươi coi học viện là nhà ngươi à? Phá hư của công, là trọng tội của học viện. Ngươi chính là Đường Vũ Lân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/492582/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.