Dịch giả: Tiểu Băng 
"Đó là muội muội ta thêu." 
Những bông hoa nhỏ màu tím, viền ngoài màu bạc, tuy không đẹp, nhưng chúng là của Na Nhi lưu lại. 
Đường Vũ Lân còn nhớ rõ, lúc đó, nó ngồi cạnh Na Nhi xem cô bé thêu, còn cười cợt cô bé thêu hoa bị méo, không đẹp như Na Nhi. 
"Tiểu tử, nhớ kỹ, ở đây, ta là người quyết định." Chu Trường Khê chọc chọc ngón cái vào ngực mình. 
Vân Tiểu cảm thấy là lạ, hình như nhiệt độ không khí có vẻ giảm xuống. 
Hắn nhìn thấy Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên. 
Mắt nó đỏ bừng, hai nắm tay nắm chặt, tiếng xương vang lên răng rắc. 
Chu Trường Khê hất cằm, "Muốn làm gì, cắn ta hả?" 
Đường Vũ Lân phóng tới như đạn pháo, nắm đấm phải vung ra, tới mặt Chu Trường Khê. 
Chu Trường Khê không phải người ngu, hắn đương nhiên nhìn ra Đường Vũ Lân có lực bộc phát, nên đã chuẩn bị trước. Thấy nắm đấm bay tới, thì vung tay phải hất nắm đấm sang bên. 
"BA~!" 
"Phanh!" 
"Rầm rầm!" 
Tiếng thứ nhất, là tiếng bàn tay Chu Trường Khê chém trúng nắm đấm Đường Vũ Lân, cú chém rất chính xác, nhưng lại không đẩy nổi nắm đấm của Đường Vũ Lân. 
Tiếng thứ hai, là tiếng nắm đấm Đường Vũ Lân nện vào ngực Chu Trường Khê, đánh văng hắn bay lên. 
Tiếng cuối cùng, là tiếng thân thể Chu Trường Khê bắn xuyên vỡ cửa sổ, bay ra ngoài. 
"A!" một tiếng kêu vang thảm thiết ến. 
Vân Tiểu ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn Đường Vũ Lân, quyển sách trên tay rơi xuống rồi mà hắn không biết. 
Chu Trường Khê, Võ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/492580/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.