Dịch giả: Tiểu Băng 
Sáng sớm, Đường Vũ Lân từ trong minh tưởng tỉnh lại, thấy mình vẫn còn ở trên bãi cỏ. 
Minh tưởng ở đây, rõ ràng cảm thụ tốt hơn nhiều so với ở trong nhà, không biết vì Hồn Lực tiến nhập cấp độ Hồn Sư, hay vì Võ Hồn biến dị, mà lúc tu luyện, tốc độ Hồn Lực tăng lên nhanh hơn hẳn trước kia. 
Đường Vũ Lân nhảy dựng lên, khẽ run người vẩy bớt sương sớm trên cơ thể. 
"Lân Lân, Lân Lân!" tiếng Lang Nguyệt lo lắng kêu to. 
"Mẫu thân, con ở đây." Đường Vũ Lân vội chạy ra khỏi vườn hoa. 
"Không hay rồi, Na Nhi, Na Nhi nó. . ." vì chạy nhanh, Lang Nguyệt thở hổn hển. 
"Na Nhi sao ạ?" tim Đường Vũ Lân thót lại. 
Lang Nguyệt hít thở nhanh để lấy sức, la lên: "Nó bỏ đi, nó bỏ đi rồi." 
"A?" Đường Vũ Lân chấn động, vội chạy về nhà. 
Đúng vậy, Na Nhi đã rời đi, trên giường, chỉ để lại một tờ giấy. 
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, con đi đây. Cảm ơn mọi người mấy năm nay đã chăm sóc con, nhưng con đã nhớ ra con là ai, người nhà của con đã tới đón con. Con đành phải rời đi. Thời gian qua ở cùng với mọi người, con rất, rất vui vẻ. Con không muốn rời khỏi mọi người. Nhưng con đã hồi phục lại trí nhớ, nó nói cho con biết, con nhất định phải rời khỏi đây, con có rất nhiều việc cần phải làm. Ca ca, muội sẽ luôn nhớ tới huynh, nhớ cảnh huynh đã cản người xấu bảo vệ muội, nhớ những món ăn ngon huynh đã mua cho muội. —— 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/492568/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.