Chương trước
Chương sau
Đường Thiên Long, một người coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì khác, vì nhà họ Đường, ông ta bỏ mặt mũi đi, buông tự tôn xuống, quỳ xuống trước tên hậu bối Liễu Sung này.
Ông ta chỉ muốn giữ cho người nhà họ Đường được bình yên.
Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn chế giễu nhà họ Đường của Liễu Sung.
Đường Thiên Long mặt xám như tro tàn.
Tất cả mọi người nhà họ Đường đều trầm mặc.
Chỉ có Đường Mao không thèm quan tâm, người nào làm việc ngươi nấy.
Cậu ta sẽ không làm liên lụy đến bất kỳ người nào nhà họ Đường.
Gia chủ nhà họ Liễu Liễu Thái Huy đến rất nhanh, đi theo còn có một vài người cảnh sát.
Tuy rằng ở Giang Trung Liễu Thái Huy không thật sự là người tai to mặt lớn, nhưng mà cũng được xem là người có máu mặt, nhà họ Liễu cũng là một gia tộc lớn, nhưng khi đem ra so với gia tộc như nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa, thì quá nhỏ bé.
Sau khi biết Liễu Sung đã nịnh nọt được cậu ấm nhà họ Hứa, thì đích thân tới.
"Bố."
Liễu Sung đi qua.
Trong lỗ mũi anh ta đút nhét khăn tay, bên trên còn dính máu tươi.
Liễu Thái Huy vỗ bả vai anh ta, nói: "Liễu Sung, làm tốt lắm, nịnh nọt được nhà họ Hứa rồi, nhà họ Liễu chúng ta có thể vươn lên mạnh mẽ rồi, thậm chí sẽ trở thành nhà quyền thế chân chính ở Giang Trung."
Nói xong, ông ta xoay người nhìn vẻ mặt tối sầm của rất nhiều người nhà họ Đường, quát lớn: "Ai lại có gan lớn như vậy, dám ra tay đánh người?"
"Tôi đánh." Đường Mao đứng dậy.
Đường Mao chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, người cao khoảng một mét bảy, trông hơi béo, khuôn mặt tròn của cậu ta mang theo ngang tàn, khạc ra một ngụm nước miếng, mắng to nói: "Chính là tôi đánh, có cái gì thì đổ lên tôi, đừng làm liên lụy đến nhà họ Đường, tôi chỉ cần nhíu mày một cái, thì không phải là Đường Mao."
Liễu Thái Huy liếc mắt nhìn hai người bảo vệ đi theo một cái, phân phó nói: "Đánh gãy chân cậu ta."
Hai người bảo vệ ngay lập tức gật đầu, xắn tay áo lên đi về phía Đường Mao.
"Làm cái gì?" Đường Thiên Long đứng ra, chặn lại nói: "Giữa ban ngày ban mặt, còn không có không có vương..."
"Ông nội, ông làm gì vậy?" Đường Lỗi đúng lúc kéo Đường Thiên Long lại, khuyên: "Đây đã là lúc nào rồi, ông làm sao còn dám mở miệng nói, việc này để cho tên nhóc Đường Mao gánh vác đi, nếu không thì nhà họ Đường chúng ta không được yên đâu."
"Đồ khốn nạn."
Đường Thiên Long quát lớn, mắng: "Bình thường dạy các người như thế nào, người một nhà phải đoàn kết, nó cũng là ra tay vì Mộng Oánh, bây giờ xảy ra chuyện, các người lại trốn tránh trách nhiệm?"
"À." Liễu Thái Huy bật cười: "Ai dám nhúng tay vào, đánh cùng luôn, đánh lão già chết tiệt này một trận trước đi."
Một người bảo vệ đi qua, nhấc chân đá vào người Đường Thiên Long, ông ta bị đá ngã trên mặt đất, cơ thể va chạm với mặt đất, truyền đến cơn đau nhức tột cùng.
Người nhà họ Đường không một ai dám đứng ra.
Chỉ có Đường Mao.
Cậu ta nắm nắm đấm vọt đến, hổn hển hét lớn: "Dám đánh ông nội tôi, ông đây giết chết các người."
"Đánh cho tôi." Liễu Thái Huy ra lệnh.
Hai người bảo vệ tuân lệnh, nhanh chóng phóng về hướng Đường Mao.
Đường Mao làm sao lại là đối thủ của bảo vệ được, trong nháy mắt bị vặn tay, bị đá một phát ngã trên mặt đất, bị cho ăn một quyền đấm cước đá.
Tiếng hét đau đớn vang vọng.
Người nhà họ Đường anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không có ai đứng ra ngăn cản.
Đường Thiên Long đã bò lên rồi, ông ta ngồi dưới đất, nhịn không được mà rơi lệ.
Đường Mao bị đánh gần chết, hấp hối mà nằm trên mặt đất.
Cuối cùng bị cảnh sát đưa đi.
Liễu Thái Huy cũng không dám làm quá lớn mọi chuyện, cũng không xử lý những người khác của nhà họ Đường.
Người nhà họ Liễu rời đi rồi.
Nhưng người nhà họ Đường lại ôm nhau khóc nức nở.
"Đây là cái nghiệp chướng gì vậy hả?"
"Vì sao phải đối xử với chúng ta như vậy?"
"Ông nội, mau nghĩ cách đi, sắp đêm rồi, chẳng lẽ thật sự phải ngủ trên đường lớn sao?"
Đường Thiên Long thật sự là không có cách nào cả.
"Tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Giang Thần."
Đường Lỗi đúng lúc nói: "Ông nội, ông ngốc hả, chuyện này rõ ràng là do Giang Thần hãm hại chúng ta, đến bây giờ ông vẫn tin tưởng anh ta sao?"
Đường Mộng Oánh gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, bây giờ một nhà bọn họ nhất định là tụ lại một chỗ thảo luận về chúng ta, đang chê cười chúng ta."
"Giang Thần không phải là người như thế." Đường Thiên Long lắc đầu, tuy rằng ông ta già, nhưng không hồ đồ, nhìn chuyện vẫn còn khá chuẩn.
Giang Thần tốt hơn nhiều so với đám con cháu hăng hái tranh giành nhau này của ông ta.
Ông ta không để ý đến sự phản đối của những người khác, gọi điện thoại cho Giang Thần.
Nhà họ Đường.
Trong phòng.
Giang Thần đã nằm xuống rồi.
Điện thoại vang lên.
Anh xoay người đứng lên, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn thấy là Đường Thiên Long gọi tới, không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?"
Anh nhận điện thoại.
"Ông nội, làm sao vậy?"
Đường Thiên Long gọi điện thoại cho Giang Thần, kể một lượt về chuyện đã xảy ra.
"Cháu biết rồi, chờ ở cửa khách sạn Huy Hoàng, cháu sẽ đến ngay lập tức."
Vẻ mặt Giang Thần bình tĩnh cúp điện thoại.
Đường Sở Sở đã nằm trên giường hỏi: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Thần vừa mặc quần áo, vừa nói: "Ông nội ở bên kia có chút chuyện, anh đi xem một chút, em ngủ trước đi."
"Em đi với anh nhé." Đường Sở Sở cũng trở mình đứng dậy.
Giang Thần dừng tay, nói: "Không cần, anh tự đi được, chút chuyện nhỏ thôi mà."
"Được, vậy anh cẩn thận một chút."
Giang Thần gật đầu.
Anh mặc quần áo rồi ra cửa.
Lái xe chạy về phía khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời gọi điện thoại cho Bạch Tố.
"Bạch Tố, cô đang làm gì đó?"
Bạch Tố đã về đến nhà từ sớm, đã định nghỉ ngơi rồi, Giang Thần gọi điện thoại tới, mắng to một trận, cô ta không khỏi nghi ngờ nói: "Giang, anh Giang, làm sao vậy?"
Giang Thần kể qua về sự việc một lần.
Bạch Tố bị dọa sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Anh Giang, thực xin lỗi, đây là sơ suất của tôi, tôi lập tức đuổi việc thư ký, chút việc nhỏ đó cũng làm không xong."
Giang Thần trực tiếp nói: "Lập tức thông báo cho giám đốc của khách sạn Huy Hoàng, cho ông ta cuốn gói cút đi, phái một đám người của tập đoàn đến tiếp quản khách sạn Huy Hoàng, tôi đang trên đường đi đến khách sạn Huy Hoàng."
"Được, tôi tới ngay."
Bạch Tố biết Giang Thần tới, cũng không dám chậm trễ, trở mình đứng dậy, mặc quần áo bước ra cửa, trong khi ra ngoài, nhanh chóng gọi điện về cho trụ sở chính công ty Thời Đại Khoa, để trụ sở chính sắp xếp một người qua đây tiếp nhận khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời còn cho người thông báo cho quản lý đương nhiệm khách sạn Huy Hoàng.
Giang Thần đi đến với tốc độ rất nhanh, không đến nửa giờ, đã xuất hiện ở cửa khách sạn Huy Hoàng.
Cách bên ngoài khách sạn không xa, bên cạnh hoàng rào bảo vệ xanh hóa ở bên cạnh đường lớn, tất cả mọi người nhà họ Đường ngồi ở đó.
Giang Thần dừng xe xong xuôi, xuống xe.
Nhìn thấy Giang Thần, người nhà họ Đường đang phờ phạc ngay lập tức lên tinh thần.
Tất cả mọi người đều xông đến, chửi Giang Thần như tát nước.
Giang Thần biết rõ một vài người nhà họ Đường là hạng người gì, cũng lười phản ứng lại với bọn họ.
Trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Thiên Long, vẻ mặt áy náy: "Ông nội, thật xin lỗi, chuyện này là sơ sót của cháy, cháu đã xử lý xong rồi, quản lý khách sạn sẽ tới ngay thôi."
"Giang Thần, mày là đặc biệt tới để chế nhạo bọn tao có đúng không?" Đường Lỗi chỉ vào mũi Giang Thần, mắng: "Còn quản lý khách sạn, mày cho rằng mày là ai hả, mày chính là một thằng con rể ở rể vô dụng..."
"Đủ rồi." Đường Thiên Long quát lớn, mắng: "Có thể im lặng một chút có được không?"
Lúc này Đường Lỗi mới câm miệng.
Cho tới bây giờ, Đường Thiên Long chỉ có thể lựa chọn việc tin tưởng Giang Thần.
Trên mặt ông ta tràn đầy cảm kích: "Đã trễ thế này, còn phiền cháu đi một chuyến, thật xấu hổ."
Giang Thần khẽ dừng tay, nói: "Không có gì cả, chờ một lát nữa."
Anh và người nhà họ Đường chờ ở bên ngoài khách sạn.
Giám đốc của khách sạn Huy Hoàng tên Uông Thông, sau khi ông ta lăn giường với một người mẫu trẻ, lại lần nữa khởi động máy.
Mới khởi động máy một lúc, thì nhận được điện thoại.
"Lập tức cút đến khách sạn, triệu tập tất cả thành viên ban quản lý khách sạn, mở cuộc họp."
Đây là điện thoại của trụ sở chính Thời Đại Khoa.
Thời Đại Khoa thu mua khách sạn Huy Hoàng, nhưng mà lại không tuyên bố ra bên ngoài, bây giờ người biết chuyện khách sạn bị mua lại, cũng chỉ có mình ông ta, còn các nhân viên của khách sạn cũng khong biết.
Uông Thông nhìn thời gian một chút.
Bây giờ đã là một giờ sáng.
Đã đêm rồi còn họp cái gì chứ?
Nhưng, ông ta cũng không dám chậm trễ.
Thông báo cho bộ phận nhân sự khách sạn, yêu cầu bộ phận nhân sự gọi điện cho ban quản lý khách sạn, nửa giờ nữa sẽ tổ chức cuộc họp.
Ông ta cũng bắt đầu mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong, nhanh chóng chạy đến khách sạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.