Đối với đại hội Trung Y lần này, Giang Thần hoàn toàn không hề để tâm một chút xíu nào.
Anh muốn giành được danh hiệu thần y không phải chuyện gì khó.
Giờ anh đang nghĩ là làm cách nào để người ta đỡ bị kinh hoàng mà thôi.
Có câu nói này của Giang Thần, Đường Sở Sở đã an tâm hơn nhiều rồi.
Bây giờ cô đặt hết hy vọng lên người Giang Thần, nếu Giang Thần không thể đưa nhà họ Đường vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì nhà họ Đường thật sự sẽ kết thúc, sau này bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành một gia tộc cấp thấp!
Cả nhà đang ăn tối.
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Thần đứng dậy đi mở cửa.
Có rất nhiều người đang đứng trước cửa.
Đường Thiên Long, cả nhà Đường Hải, gia đình Đường Kiệt.
Nhìn thấy hơn hai mươi người đứng trước cửa, Giang Thần cau mày hỏi: “Ông nội, có chuyện vậy?”
“Haiz.” Đường Thiên Long thở dài một hơi: “Để ông đi vào rồi hẵn nói.”
“Ông nội, mời vào.”
Giang Thần mời Đường Thiên Long vào nhà.
Nhìn thấy người nhà họ Đường lại tới, sắc mặt Hà Diễm Mai lập tức u ám đi.
“Bố, bố ngồi đi.” Đường Bác lập tức đứng dậy, mời Đường Thiên Long ngồi xuống, rồi hỏi: “Bố đã ăn cơm chưa, con bảo Giang Thần lấy thêm một đôi bát đũa nữa nhé?”
“Lấy cái gì mà lấy?” Hà Diễm Mai lạnh lùng nói: “Nhiều người như vậy, chút cơm chúng ta nấu làm sao mà đủ được?”
Nhà họ Đường quá đông người.
Cả nhà Đường Hải, gia đình Đường Kiệt, từ trên xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504767/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.