Chương trước
Chương sau
Bốn tên vệ sĩ đều nặng hơn trăm ký, cánh tay còn lớn hơn vòng eo người bình thường.
Mấy người này vừa đi ra, cơ bắp trên người đã run run, khiến nhiều người chết khiếp.
Người lớp A thì nhào vô hóng chuyện, người lớp B thì né cho xong chuyện.
“Anh à, đừng có đánh lộn." Đường Sở Sở kéo Giang Thần, cô lo anh lại không khống chế được, càng đánh người thì sẽ lại càng đắc tội nhà họ Hứa, như thế rất phiền phức.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở cười: “Nghe lời em vậy."
Thấy hai người ân ái mặn nồng, vẻ mặt Ngô Tử Thông trầm hẳn.
Anh ta từng theo đuổi Đường Sở Sở.
Nhưng hồi cấp ba anh ta học không giỏi, gia cảnh cũng không giàu có, Đường Sở Sở thấy anh ta rất chướng mắt.
Đến nay có dịp gặp lại, anh ta đã tự mở công ty, kiểm được nhiều tiền, là ông chủ bạc tỷ.
Anh ta nghĩ chỉ những người thành công như anh ta mới có thể xứng đôi với Đường Sở Sở.
Bây giờ Đường Sở Sở gặp nạn, anh ta cũng phải cố gắng biểu hiện một chút, tranh thủ buổi họp lớp này theo đuổi được Đường Sở Sở.
Anh ta đi tới, nói một cách thân thiện: “Cậu Hứa, Đường Sở Sở là cô gái tôi xem trọng, mong anh nể mặt Ngô Tử Thông tôi.”
“Con mẹ nó, mày là thằng đéo nào?”
Hứa Khung đưa tay tát một cái.
Dám đánh người phụ nữ của anh ta, dù là bố con thằng nào thì cũng phải trả giá đắt.
Ngô Tử Thông bị đánh đến đứng hình, phải vài giây sau mới kịp phản ứng: “Cậu Hứa, tôi là người sáng lập công ty Tia Sáng.”
“Cút…."
Hứa Khung nhấc chân đá cho anh ta một phát.
Toàn cảnh diễn ra dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Đặc biệt là người lớp A, ai nấy cũng nín nghẹn, muốn cười thật to nhưng vẫn cố nhịn.
Ngô Tử Thông này cố ý khoe khoang nhưng Hứa Khung lại không cho cậu ta chút mặt mũi nào.
Kim Tĩnh Ân đã đứng dậy, tất chân của cô bị rách, da đùi cũng bị trầy xướt, mặt đều sưng đỏ, khóe miệng còn vết máu, vẻ mặt cô ta dữ tợn đáng sợ, giống như một người người đàn bà chanh chua.
“Đường Sở Sở, tao cho mày biết, mày tiêu rồi, thằng chồng rác rưởi của mày cũng tiêu rồi”
Đường Sở Sở xin lỗi: “Tĩnh Ân, xin lỗi cô, đây là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, mong cô niệm chút tình cảm xưa, xin đừng truy cứu"
“Tình cảm?”
Kim Tĩnh Ân lạnh lùng nói: “Tôi với cô thì có cái gì mà tình cảm”
Nói xong, cô ta oà khóc nhìn Hứa Khung: “Anh Khung, anh phải xả giận cho em”
Hứa Khung lập tức nghe theo: “Đánh gãy hai chân nó.”
“Vâng thưa cậu Hứa”
Bốn vệ sĩ nhìn Giang Thần, từng khối thịt dày dặn của chúng run lên, chúng nắm chặt tay, khớp xương kêu rắc rắc.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thần sắp tiêu rồi.
“Làm gì vậy hả?”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Mọi người nghe vậy thì quay sang và thấy Hứa Tinh mặc đồ màu đỏ, vô cùng gợi cảm xinh đẹp đi tới.
“Tình Tình"
Kim Tĩnh Ân khóc lóc kể lể: “Thằng chồng râc rười của Đường Sở đánh mình, cậu xem này, Cậu mời loại người gì tới vậy?”
Hứa Tinh nhìn chằm chằm Giang Thần, từ sâu ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, cô ta lạnh lùng quát: “Giang Thần, anh lập tức xin lỗi Tĩnh Ân, ngay.”
“Tôi thật lòng xin lỗi cậu” Đường Sở Sở vội vàng xin lỗi thay Giang Thần.
“Mình muốn anh ta quỳ xuống, đánh gãy hai chân của anh ta, lúc đó mới bỏ qua chuyện anh ta tát mình” Kim Tĩnh Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt uất hận, sau đó xoay người nhìn Hứa Tinh: “Tinh Tinh, không phải mình không nể mặt cậu, cậu nhìn mình đi, chân của mình đã bị xước hết rồi, mặt của mình thì bị đánh sưng lên, răng cũng rụng mất mấy cái.”
Cô ta há miệng, trong miệng còn có máu tràn ra. Cô ta cầm khăn tay, không ngừng lau máu chảy ra từ miệng
Hứa Tinh nhíu mày, cô không ngờ Giang Thần lại ra tay độc ác như vậy, ngay cả phụ nữ cũng không tha.
“Đứng đờ ra đó làm gì, đánh cho tao” Hứa Khung lên tiếng.
Vài vệ sĩ vung nắm đấm về phía Giang Thần.
“Đừng…”
Đường Sở Sở đứng ra chắn trước người Giang Thần.
Ngay lúc cô chắn trước người Giang Thần, những nắm đấm đó đã tiếng tới gần sát.
Cô nhíu chặt lông mày, từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vài giây trôi qua, nắm đấm đó cũng chưa nện xuống người cô, cô trợn mắt há hốc mồm.
Nắm đấm của mấy gã vệ sĩ đã bị Giang Thần đỡ lấy.
Giang Thần đã đỡ được nắm đấm của một tên vệ sĩ, anh thản nhiên nói: “Nể mặt Sở Sở, tôi sẽ không làm khó dễ các người, lập tức cút, nếu không đừng trách tôi không khách khí”
“Được, để tao coi coi mày không khách khí là không khách khí thế nào, đánh chết mẹ nó cho tao." Kim Tĩnh Ân lên giọng, cơn tức sục sôi lên não, nhưng tự hỏi tới giờ mà cô ta vẫn còn thể hiện?
Cô ta hận Đường Sở Sở đã lâu.
Chính vì ả đàn bà khốn kiếp như Đường Sở Sở mà nhà họ Hứa mới phải gặp biết bao nhiêu phiền phức rắc rối. Bây giờ, chồng ả khốn đó còn dám đánh mình. Đúng là chán sống.
Gã vệ sĩ thu nắm đấm về, sau đó lại vung tay đấm về phía ngực Giang Thần.
Cú đấm này rất mạnh và vô cùng khí thế, chuyển động của nó kéo theo âm thanh vù vù như gió xé, cho dù là một cái đầu trâu, thì khi đối mặt chỉ sợ cũng phải chịu ngã.
Giang Thần không né tránh mà trực tiếp đón lấy.
Hai quả đấm va chạm vào nhau.
Rắc!
Âm thanh gãy rời của xương cốt vang lên.
Vệ sĩ của Hứa Khung đau đớn gào to, vội vàng rút tay về, vẫy vẫy bàn tay, đứng tại chỗ la hét.
Khung cảnh vừa rồi khiến nhiều người hết hồn, choáng váng.
Mà Giang Thần vội vàng ra tay, chỉ vài chiêu đã đánh bại ba gã vệ sĩ còn lại, đánh cho bọn họ nằm đo đất, rên đau thảm thiết.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt đắc ý: “Vợ này, không làm mất mặt em chứ? Chồng của em xuất thân là quân nhân, mấy tên võ mèo này sao có thể là đối thủ của anh được?”
Giang Thần đang trông mong lời khen của Đường Sở Sở.
Nhưng Đường Sở Sở lại xụ mặt, cô đã nhắc nhở Giang Thần, bảo anh đừng ra tay.
“Anh giỏi quá ha? Không phải em đã nhắc nhở anh đừng ra tay rồi sao, anh còn muốn gây bao nhiêu phiền phức, kéo bao nhiêu thù cho nhà họ Đường nữa đây?”
“Hả?”
Giang Thần ngây ngẩn cả người.
Kẻ thù?
Nhà họ Hứa ấy hả?
Anh vốn chẳng xem nhà họ Hứa ra gì.
Hứa Khung thấy đám vệ sĩ của mình bị hạ đo đất, anh ta khó thở, giận dữ, rồi chỉ vào Giang Thần: “Thằng khốn, mày tiêu rồi, Đường Sở Sở, nhà họ Đường cô tiêu rồi”
Hứa Tinh đứng ra hoà giải: “Nể mặt mình chút đi mà, tới đây bỏ qua nha.”
Hứa Khung quát: “Hứa Tinh, cô bớt ỷ chút tuổi đầu mà lên mặt làm bà cố nội người ta đi nha, cả nhà cô đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hứa từ khuya rồi, cô mà có mặt mũi gì?”
Kim Tĩnh Ân cũng góp lời: “Tình Tình, không phải mình không nể mặt cậu, mà là Đường Sở Sở và thằng rác Giang Thần này rất đáng ghét, chuyện này tốt nhất cậu đừng xen vào, nếu không tình cảm chị chị em em của chúng ta chấm dứt từ đây.”
Hứa Tinh nhíu mày.
Cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này.
Cô tức giận quát: “Giang Thần, còn không may quỳ xuống xin lỗi cậu Hứa, xin lỗi Tĩnh Ân!”
“Quỳ xuống xin lỗi? Chúng cũng xứng hả?" Giang Thần lạnh giọng cất tiếng: “Không giết chúng đã là nể mặt Sở Sở lắm rồi”
Ở phía xa xa, đám bạn lớp A đều giơ ngón cái lên.
“Thằng nhóc này khá…”
“Ngay cả người nhà họ Hứa cũng không coi ra gì"
“Chẳng phải người ta đồn chồng của Đường Sở Sở là một tên phế vật sao, thế sao lại mạnh vậy được? Ảo thật đấy!”
“Đúng đó, đánh ngã bốn tên vệ sĩ ác đạn to như cái lu dễ dàng vậy mà, sao có thể là phế vật được chứ?”
Người lớp A bàn tán xì xào.
“Giang Thần, anh bớt nói vài câu đi” Đường Sở Sở thật sự không muốn làm lớn chuyện lên nữa.
Cô kéo Giang Thần ra phía sau rồi bước lên phía trước, rồi kính cẩn cúi đầu xin lỗi: “Cậu Hứa, Tĩnh Ân, tôi thành thật xin lỗi, việc này là lỗi của tôi, là lỗi của Giang Thần, tôi thay anh ấy xin lỗi hai người, nếu hai người vẫn còn tức giận, thì cứ đánh tôi đi.”
“Được, Đường Sở Sở, là cô tự nói đấy nhé, đừng trách tôi không niềm tình cảm chị em xưa.”
Sắc mặt Kim Tĩnh Ân sầm xuống, cô ta móc một con dao sắc nhọn từ trong túi xách ra, rồi lạnh lùng nói: “Để tôi rạch mặt cô hai nhát, việc này coi như xóa bỏ”
Đường Sở Sở sợ hãi lùi lại.
Hứa Tinh cũng không nhịn được nữa: “Tĩnh Ân, cô đừng có được nước làm tới”
Giang Thần bước lên, bất lực nói: “Muốn gì cứ nhắm vào tôi, tôi thay Sở Sở chịu hai nhát dao của cô.”
Giang Thần suy yới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy tốt là không nên làm lớn chuyện.
Cũng không phải anh sợ.
Chỉ là lúc này nhà họ Đường đang trong tình cảnh khốn cùng, không thể vùng vẫy.
Anh bước lên, nhìn con dao trong tay Kim Tĩnh Ân, thản nhiên nói: “Hai đao đúng không, từ trên xuống dưới tùy cô, tôi hi vọng sau hai nhát dao, cô sẽ không làm khó Sở Sở nữa”
“Giang Thần, đây là tự mày nói, có chết thì trách mày ngu chứ đừng trách Kim Tĩnh Ân tao ra tay độc ác." Kim Tĩnh Ân nắm chặt dao, vung tay đâm vào ngực Giang Cung.
Nhưng mà cô ta cảm thấy mình giống như đâm trúng một tảng đá, gặp phải lực cản gì đó rất lớn, chẳng những không thể đâm vào da thịt của Giang Thần, mà cô ta còn bị đẩy bật lại.
“Chuyện quái gì đây?”
Kim Tĩnh Ân trợn mắt há mồm.
Hai lớp A và B đang hóng hớt chuyên cũng té ngửa.
Đây còn là người sao trời?
Thế quái nào dao găm cũng đâm không thủng?
Giang Thần nhìn chiếc áo bị đâm thủng của mình rồi cười nhẹ: “Còn một đao nữa, nhào vô đi.”
Anh tinh thông y thuật, hiểu biết kết cấu thân thể con người.
Rèn luyện mười năm, trong lúc rèn luyện, anh còn phối thuốc cho mình để tế bào mình càng thêm dày, khiến cho da thịt càng thêm cứng rắn.
Chỉ với chút sức lực của Kim Tĩnh Ân thì sao có thể làm anh bị thương?
Nếu đổi lại là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, cầm trong tay một con dao sắc bén và ra tay hết sức thì may ra mới có thể đâm vào cơ thể anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.