Lúc trưa, Ngụy Tri đã bị đánh nát đầu gối, vặn gãy hai tay, vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ lại bị Giang Thần ném xuống từ lầu hai.
Xương cốt toàn thân của anh ta dường như gãy hết, đau tới mức không còn muốn sống.
Trên mặt tràn đầy vết máu, anh ta ngã xuống trong vũng máu, mà ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Giờ phút này, Ngụy Tri cảm thấy cái chết rất đáng sợ, nó ám ảnh khiến nội tâm anh ta gào thét.
Hàm răng của anh ta run cầm cập vào nhau, anh ta rên lên từng âm thanh yếu ớt: “Đừng, đừng giết tôi, tôi cầu xin anh, đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, tôi có tiền, tôi cho anh tiền, cho anh thật nhiều tiền, đừng giết tôi!"
Anh ta thật sự rất sợ.
Từ khi lọt lòng tới nay, chưa bao giờ anh ta sợ đến mất hết lý trí như vậy.
Nỗi sợ hãi cái chết bao lấy lý trí anh ta.
“Cứu, cứu tôi, nhanh đưa tôi tới bệnh viện đi, có ai không, cứu!”
Ngụy Tri biết, nếu còn không đến bệnh viện anh ta sẽ chết ngay tức khắc.
Giang Thần ngồi trên bậc thang, vẻ mặt anh ảm đạm, anh nhìn Ngụy Quang và nói với giọng điệu lạnh lùng: “Ngụy Tri hồ đồ đã đành, mà ông cũng ngớ ngẩn theo. Mấy chục tuổi đầu rồi, có già mà không có khôn, hay do già quá nên lú lẫn? Tôi rời chức là rời trên danh nghĩa, nhưng thực lực của tôi từng được xếp vào hàng một trong ngũ đại soái. Bộ ông tưởng tôi chỉ có võ mèo quào được mỗi cái danh ảo? Bộ tôi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504738/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.