Chương trước
Chương sau
Nhà họ Ngụy đã sớm có dự định này rồi.
Mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Ngụy làm đều là quang minh chính đại, chưa bao giờ liên quan đến sản nghiệp xám.
Lần này là một cơ hội.
Nhà họ Ngụy muốn bồi dưỡng một con rối.
Mã Hóa Long là một ứng cử viên không tồi.
Loại chuyện này những người khác trong nhà họ Ngụy không tiện ra mặt, để Ngụy Tri ra mặt là thích hợp hơn hết.
Ngụy Tri khẽ phất tay, từ chối mấy người đẹp, nhìn Mã Hóa Long, nói: “Nghe nói em trai Đường Sở Sở, Đường Tùng vay nặng lãi tám triệu ở chỗ anh?”
“Đúng vậy, cậu Ngụy, sao thế, nhà họ Đường có quan hệ gì với cậu Ngụy hả?”
Ngụy Tri khẽ xua tay, nói: “Không, tôi muốn anh nhanh chóng gây áp lực lên nhà họ Đường, bắt em trai của Đường Sở Sở, khiến cho nhà họ Đường rơi vào khủng hoảng, chuyện này, anh yên tâm nhanh chóng mạnh dạn đi làm, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, toàn bộ vấn đề, tôi đều có thể đè ép xuống giúp anh.”
“Được.”
Mã Hóa Long gật đầu.
Ngụy Tri cũng không có rời đi.
Đối với tình hình hiện giờ của Giang Trung, anh ta cũng cơ bản nắm được một chút.
Bởi vì chuyện của bốn gia tộc lớn lần trước, rất nhiều nhân vật lớn thế giới ngầm đều đã đến nghĩa trang nhà họ Giang, đều bị đội quân mười vạn người dọa cho hoảng sợ, đều cải tà quy chính, rút lui khỏi giang hồ, hiện giờ thế lực ngầm ở Giang Trung đều trở nên hỗn loạn.
Điều anh ta phải làm, chính là trợ giúp Mã Hóa Long trở thành vị vua mới của thế giới ngầm Giang Trung.
Anh ta trò chuyện nhắc đến việc này, giúp Mã Hóa Long nảy ra không ít chủ ý.
Cùng lúc đó, Nam Hoang.
Giang Thần nằm một giấc ngủ thẳng đến buổi chiều.
Anh bị đói tỉnh.
Sau khi rời giường, ăn rất nhiều thứ, cảm giác mệt mỏi mới tan đi không ít.
Nam Hoang, khu căn cứ quân sự nào đó, trong một phòng họp.
Nơi này tập trung các tướng quân canh giữ các nơi của Nam Hoang.
Mà người ngồi ở vị trí cao nhất chính là Giang Thần.
Cho dù hiện tại anh đã từ chức, nhưng vẫn ở trong lòng của rất nhiều các tướng quân Nam Hoang, ở trong lòng hàng trăm vạn quân Hắc Long, anh mãi mãi là chủ soái, chủ soái vừa ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Quỷ Lịch đúng lên nói: “Trận chiến ở ngoại ô Thiên Sơn, quân ta tiêu diệt sáu vạn quân địch, bốn vạn tù binh, trong đó có hai mươi bảy tướng quân của hai mươi tám nước, có năm mươi sáu phó tướng…”
Anh ta báo cáo lại chi tiết kết quả của trận chiến lần này.
Giang Thần nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi báo cáo xong, Quỷ Lịch lại nói: “Chủ soái, hiện tại sứ giả của hai mươi tám nước đã đến Nam Hoang, đã tập trung tại Lãnh sự quán quốc tế ở thành phố Nam Hoang, muốn quân Hắc Long thả người.”
“Thả người?”
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, nói: “Nào có dễ dàng như vậy, cứ dựa theo thông lệ quốc tế, một tù binh bị bắt tiền chuộc là một trăm vạn, cấp bậc tướng quân là 100 triệu, phó tướng là 50 triệu, trên cơ sở này, tăng lên gấp mười lần, đưa tiền thả người, không đưa tiền, tất cả đều bị xử bắn.”
“Rõ.”
Quỷ Lịch gật đầu.
Giang Thần phân phó nói: “Quỷ Lịch, hiện tại tôi đã từ chức, không nên ra mặt, lần đàm phán này, cậu ra mặt, cậu dẫn Tiểu Hắc đang bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, dẫn toàn bộ tướng quân, phó tướng của hai mươi tám nước, đến trước cửa Lãnh sự quán quốc tế của thành phố Nam Hoang, nếu các nước đối địch không trả tiền, lập tức xử bắn.”
“Tuân lệnh.”
“Đúng rồi, chủ soái.” Quỷ Lịch nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Cũng không biết là người nào truyền ra tin tức, nói anh đã chết tại ngoại ô Thiên Sơn.”
“Hả?”
Giang Thần híp mắt.
Sáng sớm hôm qua anh đã trở về phẫu thuật cho Tiểu Hắc, mãi đến sáng sớm hôm nay mới đi nghỉ ngơi một lúc, đối với lời đồn đại ở bên ngoài, anh cũng không biết.
Im lặng một lúc, nói: “Đã có tin tức truyền ra, vậy phái bên quân Hắc Long phát ra một tin tức, nói rằng Hắc Long đã chết ở Nam Hoang, bị đội quân mười vạn người đuổi giết, chết thảm ở ngoại ô Thiên Sơn.”
Quỷ Lịch sửng sốt, hỏi: “Chủ soái, đây là có ý gì?”
Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Cứ việc nghe theo.”
“Rõ.”
Quỷ Lịch không ở lại phòng họp lâu, xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, anh ta lập tức truyền đạt mệnh lệnh xuống: “Đến ngục giam đưa toàn bộ tướng quân, phó tướng của hai mươi tám nước đến đây cho tôi, áp giải đến Lãnh sự quán quốc tế thành phố Nam Hoang, đồng thời đến bệnh viện, đưa tướng quân Hắc Phong tới đây, nhớ kỹ, hiện giờ tình hình vết thương của tướng quân Hắc Phong rất không ổn định, cẩn thận một chút.”
Sau khi phân phó, Quỷ Lịch ngồi lên xe tiến về phía thành phố Nam Hoang.
Thành phố Nam Hoang là một thành phố lớn của cửa khẩu biên giới Nam Hoang.
Thành phố Nam Hoang, Lãnh sự quán quốc tế.
Trước cổng chính, tập trung rất nhiều nhà báo, truyền thông.
“Quý vị khán giả, nơi này là Lãnh sự quán quốc tế thành phố Nam Hoang, đã nhiều ngày không ngừng lan truyền tin tức có liên quan đến tình hình cửa khẩu biên giới Nam Hoang, tin đồn rằng đội quân mười vạn người của hai mươi tám nước đã cùng nhau liên hợp bao vây tấn công chủ soái Hắc Long của quân Hắc Long, lan truyền rằng Hắc Long đã chết trận, tin đồn rằng, tướng quân của hai mươi tám nước đều đã bị quân Hắc Long bắt giữ.”
“Những tin tức này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta hãy yên lặng chờ đợi…”
Đúng lúc này, từ phía xa một chiếc xe quân sự chạy tới.
Chiếc xe quân sự dừng lại ngay trước cổng Lãnh sự quán.
Quỷ Lịch dẫn đầu bước xuống xe.
Ngay sau đó, một số quân nhân được vũ trang đầy đủ đàn áp tướng quân của hai mươi tám nước xuất hiện.
Những tướng quân này bị đàn áp quỳ trên mặt đất, đầu bị nhìn chăm chú.
Một đám phóng viên điên cuồng lao tới, vây quanh Quỷ Lịch.
Hàng chục binh sĩ vũ trang đầy đủ đi tới, chĩa súng vào phóng viên.
Đám phóng viên này hơi lùi lại.
Quỷ Lịch khẽ phất tay, nói: “Lui ra.”
“Rõ.”
Những binh sĩ này liền lui ra.
Quỷ Lịch bước lên phía trước, nhìn phóng viên truyền thông, nói: “Cho các bạn năm phút, có điều gì muốn hỏi, cứ hỏi.”
Một phóng viên lập tức hỏi: “Quỷ tướng quân, trận chiến có liên quan đến ngoại ô Thiên Sơn, anh có thể tiết lộ một số tin tức chính xác được không.”
Quỷ Lịch gật đầu, nói: “Như mọi người đã biết, chủ soái Hắc Long của quân Hắc Long chúng tôi đã từ chức, Hắc Long đã từng tiêu diệt không ít binh lính ở các nước ở biên giới Nam Hoang, bởi vậy bị căm hận, đây là một âm mưu nhắm vào Hắc Long.”
“Trên đỉnh ngoại ô Thiên Sơn, Hắc Long dốc sức chiến đấu với những kẻ mạnh của hai mươi tám nước, giết chết toàn bộ ở ngoại ô Thiên Sơn.”
“Nhưng, đây chỉ là một trong những âm mưu nhắm vào Hắc Long.”
“Sau khi Hắc Long giết chết bậc thầy quân sự của hai mươi tám nước, đội quân mười vạn người của hai mươi tám nước được điều động, tiến hành đuổi giết Hắc Long ở ngoại ô Thiên Sơn, đối mặt với vô số máy bay chiến đầu cùng với mười vạn binh lính tinh nhuệ vũ trang đầy đủ, Hắc Long hai tay khó có thể chống lại đội quân, chết thảm ở ngoại ô Thiên Sơn.”
Nói xong, Quỷ Lịch đau buồn rơi nước mắt.
Quỷ Lịch hét lớn: “Chủ soái, ra đi bình an, nổ súng, bắn, kính cẩn tiễn đưa chủ soái.”
Ầm, ầm, ầm!
Phía xa, rất nhiều đại bác bắn ra.
Tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, binh sĩ thành phố Nam Hoang giương cao khẩu súng máy trong tay, bắn lên không trung.
Cảnh tượng này đã được quay lại rõ ràng.
Nam Hoang, công dân của rất nhiều thành phố cửa khẩu biên giới ngay tại giờ phút này, toàn bộ đều đứng dậy, cúi đầu, mặc niệm.
Cùng lúc đó, tin tức đầu tiên được truyền hình trực tiếp toàn bộ, lan truyền khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
“Khiếp sợ, chủ soái Nam Hoang, Hắc Long mất mạng tại ngoại ô Thiên Sơn.”
“Buổi chiều, năm giờ mười phút, cả nước đứng dậy, mặc niệm mười phút, kính cẩn tiên đưa Chiến thần của nước ta.”
“Chiến thần, ra đi bình an.”
“Hắc Long, mười năm trong quân đội, chinh chiến mười năm, bây giờ mất mạng tại ngoại ô Thiên Sơn, đây có lẽ là nơi trở về tốt nhất của anh ấy: Kênh tin tức quốc gia, các đài truyền hình thành phố lớn, đều đang đưa tin về chuyện này, đều đưa tin về cái chết của Hắc Long, về câu chuyện Chiến thần ngã xuống.
Rất nhanh đã đến năm giờ mười phút chiều.
Giờ phút này, nhân dân cả nước gác lại công việc trong tay, tập trung lại bước ra đường lớn, đi tới quảng trường, đến khu vực trống trải, ngẩng đầu nhìn về phía nam.
Cả nước thầm mặc niệm, kính cẩn tiễn đưa Chiến thần.
Trên đường, mọi phương tiện đều ngừng lại, tất cả mọi người đứng dậy, nhìn về phía nam.
Một thành phố như vậy, mười thành phố cũng như vậy.
Trên bầu trời cả nước, máy bay trực thăng bay vòng quanh trên không trung, trên máy bay trực thăng vang lên khúc quân hành.
Khúc quân hành kéo dài trong mười phút.
Sau khi mười phút kết thúc, truyên đến một giọng nói rõ ràng vang vọng: “Kính cẩn tiễn đưa Chiến thần, con dân Trung Quốc đời đời tưởng nhớ đến ngài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.