Chương trước
Chương sau
Giang Thần đã đi rồi, hiện trường lại chết lặng.
Chỉ có Phi Ưng nằm dưới đất, phát ra tiếng rên đau đớn.
Phù!
Thật lâu sau mới có tiếng giật mình hoảng sợ truyền đến.
Phi Ưng là ai?
Anh ta là sĩ quan huấn luyện của đội đặc biệt Phi Ưng, rất có bản lĩnh, anh ta đã huấn luyện ra đội đặc biệt Phi Ưng vô cùng có tiếng ở Giang Bắc.
Đã từng dẫn dắt đội đặc biệt Phi Ưng chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm.
Mạnh như Phi Ưng, thế mà lại bị đánh bại bằng một chiêu.
“Thấy rõ không?”
“Chủ soái Hắc Long ra tay như thế nào?”
“Hình như nhìn thấy rồi, đấm một phát vào ngực huấn luyện viên Phi Ưng.”
Có không ít tiếng bàn tán vang lên.
Còn Giang Thần thì không quan tâm nhiều như vậy.
Anh cũng chỉ cho Niếp Vân một cái ơn nghĩa, đến thể hiện một chút mà thôi.
Sau khi lái xe rời đi, anh gửi cho Niếp Vân một tin nhắn, bảo ông ta nói lại cho người của quân khu Giang Bắc, thân phận của anh là chuyện hết sức cơ mật, mọi người đều phải ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ thân phận của anh, bằng không sẽ xử lý theo pháp luật trong quân đội.
Sau khi nhận được tin nhắn, Niếp Vân đứng ra, nhìn hơn một trăm tinh anh được chọn ra từ các đơn vị, cất cao giọng nói: “Các cậu cũng nhìn thấy chủ soái Hắc Long rồi, thân phận của chủ soái là chuyện hết sức cơ mật. Những gì hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ xử lý theo pháp luật trong quân đội, đã nghe thấy chưa?”
“Đã nghe thấy.”
Tiếng đồng thanh vang to.
Giang Thần lái xe về nhà họ Hà.
Lượt đi lượt về chưa đến hai tiếng.
Mà Đường Sở Sở và những người khác vẫn chưa trở về.
Người nhà họ Hà không đợi gặp anh, nhìn thấy anh cũng xụ mặt, mà anh cũng không đi làm cái chuyện mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Anh ngồi trên bậc thềm chơi Plants vs Zombies.
Rất nhanh đã đến trưa.
Đường Sở Sở và những người khác ra ngoài đã trở về.
Sắp đến thời gian ăn cơm, Hà Xán cũng trở về.
Phòng khách nhà họ Hà.
Một đám con cháu nhà họ Hà vây quanh Hà Xán.
“Anh Xán, thế nào, đã nhìn thấy chủ soái Hắc Long chưa?”
“Rốt cuộc vẻ ngoài của Hắc Long trông như thế nào?”
“Chủ soái bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không?”
Đối diện với sự dò hỏi của đám con cháu nhà họ Hà, Hà Xán nhịn không được nhìn về phía Giang Thần đang ngồi chơi điện thoại vui vẻ trên sô pha gần đó, anh ta hít sâu một hơi.
Ai mà ngờ được, Giang Thần lại chính là Hắc Long.
Cuối cùng bây giờ anh ta cũng biết, Niếp Vân hoàn toàn không phải vì Đường Sở Sở mà đến.
Ông ta đến vì Giang Thần.
Anh ta cũng đã biết vì sao địa vị của Đường Sở Sở ở Giang Trung lại cao như vậy, là vì chồng cô là một nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Anh ta cũng đã biết, bởi vì Hắc Long, anh mới có thể được điều đến quân khu.
Mặc dù bây giờ tạm thời không thể đi theo bên cạnh Niếp Vân, nhưng anh ta biết, tiền đồ sau này của anh ta là vô hạn.
“Anh…”
Anh ta muốn lên tiếng.
Nhưng anh ta đã ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể tiết lộ thân phận của Hắc Long.
“Anh, anh đã ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể bàn tán về thân phận của chủ soái Hắc long. Anh có thể nói cho các em một cách chắc chắn rằng, chủ soái Hắc Long rất đẹp trai, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ anh, quan trọng hơn là anh ấy đã kết hôn rồi, các em đừng có mê trai nữa.”
“Hả, kết hôn rồi à?”
“Ai mà hạnh phúc thế, có thể gả cho Hắc Long.”
“Ôi, thanh xuân của em mất rồi.”
Không ít con gái nhà họ Hà kêu than.
Đường Sở Sở cũng thấy rất hứng thú với Hắc Long. Cô nhìn Hà Xán, hỏi: “Rốt cuộc là chủ soái Hắc Long trông như thế nào, có thể nói với chị không?”
Hà Xán nhìn Đường Sở Sở một cái.
Ngay cả Đường Sở Sở mà Giang Thần cũng không nói sao?
“Em, em thật sự không thể nói.”
Nghe thế, Đường Sở Sở lộ vẻ mất mác.
Giang Thần thì lộ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Bọn họ ăn trưa ở nhà họ Hà.
Sau bữa trưa, cả nhà Đường Sở Sở cũng rời đi.
Nhà họ Hà, ngoài sân.
Có không ít người đang đứng ở đây.
Những người đó đều là người nhà họ Hà.
Một số người nhà họ Hà nhìn đám người Giang Thần rời đi.
Hà Tâm kéo Hà xán qua một bên, hỏi nhỏ: “Anh Xán, anh thật sự nhìn thấy Hắc long rồi à?”
“Tâm, em đừng hỏi anh nữa, anh biết là em sùng bái Hắc Long, nhưng mà anh đã ký bản thỏa thuận bảo mật rồi, anh không thể nói ra điều gì.”
Hà Tâm bĩu môi, nói: “Em cũng chẳng thèm anh nói đâu. Em chỉ hỏi có phải là anh đã thật sự nhìn thấy Hắc Long rồi hay không thôi.”
“Chứ còn gì nữa.” Hà Xán hít sâu một hơi: “Em không thấy chủ soái Hắc Long mạnh đến mức nào đâu. Phi Ưng mạnh nhất trong quân khu Giang Bắc, cũng không đỡ nổi một chiêu của anh ấy, bị hạ gục trong một chiêu.”
Nhớ đến cảnh đó, Hà Xán vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nghe thế, Hà Tâm khẳng định Hà Xán thật sự đã nhìn thấy Giang Thần rồi.
Phù!
Cô ta cũng nhịn không được hít một hơi.
Khoảng thời gian này, cô ta sắp nghẹn chết rồi.
Cô ta sớm đã biết thân phận của Giang Thần, nhưng mà lại không thể nói.
Hiện tại, nhà họ Hà lại có thêm người biết thân phận của Giang Thần, cô ta cũng có thể nói về Giang Thần với Hà Xán rồi.
“Anh Xán, thật ra, em sớm đã biết thân phận của Giang Thần rồi. Anh ấy không những là chủ soái Hắc Long của Nam Hoang, vả lại còn là ông chủ đứng sau thành phố mới Thời Đại Khoa và trung tâm tài chính Thời Đại Khoa ở Giang Trung. Em có thể đi làm ở Thời Đại Khoa, toàn bộ đều do Giang Thần sắp xếp.”
“Hả?”
Hà Xán há hốc miệng.
“Em, em sớm đã biết rồi?”
“Suỵt!”
Hà Tâm ra hiệu im lặng, nói nhỏ: “Anh nói nhỏ chút, anh muốn cho cả thế giới đều biết hả?”
Hà Xán lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn xung quanh một cái, phát hiện không có ai đến gần mới nói nhỏ: “Tâm, vì sao Giang Thần phải che giấu thân phận của mình để đến gần Sở Sở chứ? Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?”
Hà Tâm nói: “Có lẽ là anh vẫn chưa biết một lớp thân phận khác của Giang Thần. Anh ấy là người nhà họ Giang mười năm trước, còn chị Sở Sở vào mười năm trước đã xông vào biển lửa cứu anh ấy ra, anh ấy làm vậy hẳn là để báo đáp ơn cứu mạng của chị Sở Sở.”
Hà Tâm lộ vẻ ngưỡng mộ.
Đường Sở Sở thật sự là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Sau lưng cô có một người đứng trên kim tự tháp quyền lực và kim tự tháp tiền tài
Hà Xán hỏi: “Cho dù là vậy, cũng không cần phải che giấu thân phận của mình chứ?”
Hà Tâm lắc đầu, nói: “Có lẽ anh rể có nỗi khổ tâm cũng không biết chừng.”
Hai người thủ thỉ chuyện của Giang Thần.
Còn Giang Thần đã lái xe rời đi rồi.
Lúc này, anh đã chạy lên đường cao tốc.
Đường Sở Sở ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt không yên lòng.
“Vợ, làm sao vậy, sao trông rầu rỉ không vui thế?”
Đường Sở Sở phản ứng lại, nói: “Không, không có gì. Tập trung lái xe đi, đừng phân tâm.”
“Vâng, tuân mệnh.”
Giang Thần tập trung lái xe, không hỏi nhiều nữa.
Rất nhanh đã về đến Giang Trung.
Nhưng mà, Đường Sở Sở lại không về nhà.
Mà bước xuống xe, bảo Giang Thần về nhà trước.
Giang Thần cũng không nói thêm gì, tự mình lái xe về.
Sau khi xuống xe, Đường Sở Sở gọi xe chạy đến tập đoàn Giang Long.
Cậu Giang thần bí đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô nhất định phải đến giáp mặt nói cảm ơn, phải nói chuyện rõ ràng, nói cậu Giang thần bí đó đừng âm thầm giúp đỡ cô nữa, cô nhận được sự giúp đỡ cũng cảm thấy thẹn.
Rất nhanh đã đến tập đoàn Giang Long.
Người tiếp đón Đường Sở Sở là Tần Niên.
Tập đoàn Giang Long, phòng tiếp đón.
Tần Niên hỏi: “Cô Sở, có chuyện gì sao?”
Đường Sở Sở ngồi trên sô pha, có hơi căng thẳng. Cô nhìn Tần Niên, cổ họng khẽ động, phát ra tiếng nói rất nhỏ: “Xin, xin hỏi chủ tịch có ở đây không? Tôi, tôi muốn gặp anh ấy.”
“Cô Sở, chủ tịch không có ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho chủ tịch.”
“Không, không có gì.”
Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.
Cô vừa mới đi, Tần Niên lập tức thông báo cho Giang Thần.
Lúc này, Giang Thần đã về đến nhà.
Cả nhà Đường Tùng đã đến căn biệt thự lớn ở khu biệt thự Cảnh Tú rồi, trong nhà chỉ có Giang Thần.
Giang Thần ngồi trên sô pha, nhìn thấy tin nhắn Tần Niên gửi đến.
“Thì ra Sở Sở không về là vì đi tìm cậu Giang thần bí. Xem ra, địa vị của cậu Giang thần bí ở trong lòng Sở Sở ngày càng cao rồi.”
Anh nhỏ giọng thì thào.
Điều này cũng có thể tha thứ.
Bởi vì anh âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, mà Đường Sở Sở vẫn luôn cho rằng đều là do cậu Giang thần bí làm, trong lòng có anh cũng có thể hiểu được.
“Thật là phiền phức.”
Giang Thần khẽ day huyệt thái dương.
Có trách thì chỉ có trách Đường Sở Sở quá xinh đẹp, là đàn ông nhìn thấy đều sẽ động lòng, cho nên mới gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Anh nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Tần Niên.
“Cô Sở, chủ tịch không có ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho chủ tịch.”
“Đại ca, anh muốn chế tạo mặt nạ da người, anh muốn làm gì vậy?” Tiểu Hắc vừa nghe thấy số vật liệu đó, lập tức biết Giang Thần muốn làm gì.
“Tần Niên, chuẩn bị giúp tôi một chiếc điện thoại mới, sau đó thông báo cho Đường Sở Sở buổi tối gặp mặt.
Anh nói ra những vật liệu mình cần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.