Đường Sở Sở cảm thấy tình cảm của mình và Giang Thần có hơi bình yên, tẻ nhạt.
Cô bắt đầu khiêu khích Giang Thần.
Cô không biết rằng, mỗi một lời nói của cô có lực sát thương lớn như thế nào đối với anh.
Giang Thần, người ở trên chiến trường oai phong lẫm liệt, bây giờ chỉ vì một câu nói của cô mà bại trận.
Giang Thần nuốt nước miếng: “Đẹp, đẹp lắm.”
Đường Sở Sở đỏ mặt, cô nói: “Vậy còn không mau ôm em đứng lên.”
Lúc này Giang Thần mới phản ứng lại, anh nhanh chóng ôm lấy Đường Sở Sở ra khỏi bồn tắm, bước ra ngoài phòng khách rồi tiến vào phòng ngủ, anh đặt cô xuống giường.
Đường Sở Sở lập tức kéo tấm trải giường lên, che đi thân thể mềm mại của cô, cô đỏ mặt, nhìn Giang Thần mỉm cười: “Cũng muộn rồi, mau ngủ thôi.”
“Ừm.”
Giang Thần khẽ “Ừm.” một tiếng rồi lên giường ngủ.
Còn Đường Sở Sở thì quấn chăn quanh người, mặc kệ Giang Thần.
Cô làm cho Giang Thần nóng như bốc hỏa, cũng mặc kệ không dập lửa cho anh.
Cơ thể Giang Thần không phải không có cảm giác gì, nhưng anh đành mạnh mẽ chịu đựng chứ không ép buộc cô.1
Màn đêm, yên lặng không một tiếng động.
Ngày hôm sau Giang Thần thức dậy từ rất sớm.
Còn Đường Sở Sở vẫn còn đang say giấc.
Giang Thần đi vào phòng khách trên phòng tổng thống lấy điện thoại ra, anh bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp cho người trong quân khu buổi trưa sẽ gửi một ít thuốc lá và rượu đặc biệt từ quân khu đến cho nhà họ Hà.
Nói chuyện điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504691/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.