Kim Tĩnh Ân giống Hứa Tĩnh đều xem thường Giang Thần, vừa mới gặp mặt đã liên tục chê bai anh.
Giang Thần chỉ cười khẩy.
Đường Sở Sở oán hận liếc nhìn Giang Thần, chuyện tốt thì không truyền ra ngoài chuyện xấu thì lan vạn dặm, cái danh vô dụng của Giang Thần đã truyền đến tận Giang Bắc rồi.
Cô ngại ngùng mỉm cười rồi nói: “Tĩnh Ân Giang Thần cũng không phải là đồ vô dụng, anh ấy khiêm tốn thôi, anh ấy biết y thuật, vết thương của tớ là do anh ấy chữa khỏi, ngay cả thần y Phương cũng không sánh bằng.”
Bây giờ cô chỉ có thể nói như vậy.
Mặc dù Giang Thần nói anh thực sự không biết y thuật.
Nhưng trước mặt người từng là bạn thân cô cũng không muốn mất mặt nên cố gắng giải thích.
Lúc này Kim Tĩnh Ân mới nhìn Giang Thần.
Nhưng cô ta cũng không đánh giá cao Giang Thần.
Bởi vì người biết y thuật ở Giang Trung quá nhiều, là một người Giang Trung mà không biết chút y thuật mới là chuyện kì lạ.
Cô ta cũng không coi trọng mấy lời nói của Đường Sở Sở, nếu anh thực sự giỏi y thuật hơn thần y Phương thì anh sớm đã nổi tiếng khắp nơi, bên ngoài cũng không đồn thổi anh là tên vô dụng.
“Đúng rồi, cậu cũng đến Bách Thảo Đường tham gia buổi đấu giá sao?” Kim Tĩnh Ân chuyển chủ đề.
“Ừm.” Đường Sở Sở gật đầu rồi nói: “Bà ngoại tớ mừng thọ nên tớ định mua nhân sâm rừng.”
Hứa Khung lập tức đứng lên, vẻ mặt anh ta vui vẻ: “Cô Đường, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/504685/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.