Vẻ mặt Trác Tiểu Lệ khinh thường.
Cô ta hiểu rất rõ bản chất của Giang Thần.
Chỉ là một thằng con rể vô dụng mà thôi, ngay cả nhà họ Đường cũng không thể đưa ra một món quà lớn như vậy, huống chi là tên ở rể nhà họ Đường.
“Đúng thật là tôi đưa.”
Giang Thần lãnh đạm nói, lập tức liếc nhìn Đan Chiến bên cạnh.
Đan Chiến đứng lên nói: “Đúng vậy, là do cậu Giang tặng, tôi có thể làm chứng.”
Trác Tiểu Lệ vừa nhìn Đan Chiến, phát hiện chỉ là một tên đàn ông râu ria cặn bã, thoạt nhìn cũng không phải là nhân vật có tiếng có tăm gì, cô ta không khỏi cười lạnh: “Ông làm chứng sao? Ông làm chứng thì được lợi ích gì chứ? Ông chú ơi, làm ơn đi, đừng nói nhảm nữa có được không?”
Đan Chiến không nói nên lời.
Tại sao đưa mỗi món quà này thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế chứ.
Nếu biết sớm hơn, thì đã để Lỗ Sâm ở lại thêm một lúc rồi.
Ông ta nhìn Giang Thần: “Ân nhân, việc có này phần khó xử lý, nếu không thì cậu đợi một lúc đi, đợi Lỗ Sâm đưa khách đến đây hết, tôi sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho Thiến Thiến ở đây, cũng coi như là cổ vũ cho bạn bè của cậu.”
“Biến đi, quán lẩu nhà tôi không chào đón các người.”
Trác Tiểu Lệ đã ra lệnh đuổi khách.
“Còn có anh nữa, Lâm Tử Minh, anh cũng biến khỏi đây cho tôi, từ nay trở đi, tôi sẽ không còn liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/3422915/chuong-317.html