Hiện giờ Đường Sở Sở càng nhìn thì càng thấy Giang Thần không vừa mắt.
Mỗi khi nhìn thấy Giang Thần cô lại không nhịn được so sánh Giang Thần với Hắc Long.
Mà một khi so sánh thì lại thấy quá khác biệt.
Chuyện này thật sự càng nghĩ càng khiến người ta đau lòng.
Cô cũng không hiểu nổi bản thân, rốt cuộc trước đó vì sao cô lại cảm thấy Giang Thần tốt, hơn nữa còn ngủ chung giường chung gối với anh, thậm chí suýt chút nữa thôi cô đã trao thân cho anh.
Đường Mộng Oánh cũng có mặt ở đây, cô ta một mực ngồi yên không nói gì mà chỉ ngồi đó quan sát Giang Thần và Đan Chiến.
Đặc biệt là Đan Chiến.
Cô ta cũng được coi là một cô chủ nhà giàu và đã từng gặp gỡ rất nhiều người giàu có.
Nhưng cho dù cô ta có nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra được người đàn ông cặn bã râu ria lởm chởm trước mắt là người có tiền, hơn nữa còn là người có tài sản nghìn tỷ.
“Giang Thần, cậu đi đâu kiếm được chú diễn viên này vậy. Dám mở miệng bảo có gia tài nghìn tỷ, còn tặng lại cho cậu năm trăm tỷ. Thật sự không cần tiền sao?” Vẻ mặt Đường Mộng Oánh đầy khinh bỉ.
Cô ta biết chắc chắn đây là diễn viên do Giang Thần tìm đến.
“Tìm được trên đường.” Giang Thần nở nụ cười, rồi lại nhìn qua Đan Chiến nói: “Cút.”
“Không phải đâu, ân nhân, tôi thật sự có tiền.” Đan Chiến vội vàng giải thích.
“Bảo ông cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/3422908/chuong-310.html