Chương trước
Chương sau
Đồ vật mà Giang Thần muốn đều là những thứ thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc, nên được chuẩn bị rất nhanh.

Chỉ mười mấy phút, toàn bộ đồ mà Giang Thần muốn đều đã được chuẩn bị xong.

Lúc này, nhân viên lấy thuốc độc hai bên đã chuẩn bị sẵn và đưa cho đối phương.

Giang Thần nhận lấy.

Đây là một bình gốm màu trắng, trong suốt, bên trong có chứa một ít thuốc bột màu trắng.

Anh mở nắp bình, đổ ra một chút xíu đặt ở trước mũi rồi cẩn thận ngửi thử.

Nhìn thấy hành động của Giang Thần, Hàn Kim Minh không khỏi mỉm cười: “Cậu nhóc, dựa theo thỏa thuận lần trước, lần này không có thời gian nghiên cứu, nhưng thuốc độc của tôi không có cách nào giải được. Để cho cậu thua tâm phục khẩu phục, tôi sẽ cho cậu một ít thời gian, để cho cậu nghiên cứu.”

Nói xong ông ta liền mở thuốc độc mà Giang Thần đã điều phối, cũng không thèm nhìn trực tiếp đưa cho Hồng Lãng.

Hồng Lãng chính là thần thuốc, anh ta đã vật lộn với thuốc mấy chục năm qua. Những năm này anh ta tập trung nghiên cứu các vị thuốc, nên có thể bào chế ra tất cả các loại thuốc.

Cơ thể của anh ta có sức đề kháng rất mạnh, những chất độc bình thường không thể đầu độc được anh ta.

Anh ta không do dự, trực tiếp uống.

Giang Thần nhìn anh ta chỉ cười nhạt.

Thuốc độc do anh chế tạo, tuy rằng độc tính không phải rất mạnh, cũng không đến mức hạ độc chết người, cũng không gây tổn thương cơ thể.

Nhưng lại rất khó giải độc.

Muốn pha chế thuốc giải, e là không thể.

Hơn nữa một khi trúng độc của anh, trong nháy mắt chất độc sẽ lan tràn khắp cơ thể, xâm nhập vào máu toàn thân, hòa vào máu và lan truyền đến các cơ quan nội tạng.

Lợi dụng kim bạc châm cứu, điểm huyệt và nhiều cách khác, cũng không thể tống hết chất độc ra ngoài.

Trừ khi thay máu.

Sau khi Hồng Lãng uống thuốc độc, anh ta ngay lập tức cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt, lúc này, anh ta nhìn mọi thứ đều thấy chồng chéo lên nhau. Trước mắt anh ta giống như có mấy Hàn Kim Minh, còn đang không ngừng lung lay.

"Hàn, ông Hàn, tôi xuất hiện ảo giác." Hồng Lãng nói.



"Ngồi xuống, đừng nhúc nhích." Hàn Kim Minh dặn dò, lập tức đi bắt mạch.

Mà Giang Thần thì tiếp tục cầm thuốc độc do Hàn Kim Minh phối hợp, không ngừng ngửi ngửi.

Nhưng chỉ cần là thuốc bột, sẽ có mùi, cho dù là các mùi được dung hợp sẽ phát sinh thay đổi. Dù trộn lẫn với nhau, Giang Thần vẫn có thể phân biệt được một ít.

Chỉ cần có thể biết được nguyên liệu phối hợp tạo thành chất độc, thì xác suất tìm ra thuốc giải sẽ rất cao.

Tuy nhiên, Giang Thần lại cau mày. Bởi vì anh ngửi một lúc lâu, cũng không ngửi được mùi của thuốc bột, không thể phân biệt được thuốc độc này phối hợp như thế nào.

Nếu không tìm được thuốc giải, vậy thì cũng chỉ có thể dùng một số phương pháp để giải độc.

Anh xoay người nhìn về phía Khai Hiểu Đồng đang đứng ở phía sau lưng.

Lúc này, sắc mặt Khai Hiểu Đồng tái nhợt, thân thể cũng không không ngừng run rẩy.

"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Thần nhìn cô ta.

"Tôi..." Khai Hiểu Đồng nói, nhưng hàm răng không ngừng run rẩy.

Tuy rằng cô ta tin tưởng vào Giang Thần, nhưng dù sao cũng là thuốc độc mạnh thế giới, dưới sự uy hiếp của tử thần, cô ta cảm thấy khiếp sợ.

Giang Thần nắm chặt lấy tay cô ta, nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn, thề thốt: “Cô yên tâm đi, không sao đâu.”

Khai hiểu đồng chỉ cảm thấy mình bị một đôi tay mạnh mẽ có lực nắm lại, nghe được lời nói dứt khoát của Giang Thần, nỗi sợ hãi trong lòng cô ta dẫn tiêu tán, kiên định gật đầu: “Vâng, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Dưới vô số máy quay đang quay phim, Giang Thần đã cầm lấy nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đổ thuốc bột màu trắng đang cầm trong tay vào cốc nước.





Ngay sau khi thuốc bột vào nước, lập tức phát sinh thay đổi.

Nước uống trong suốt bỗng chuyển sang màu đen.

"Cái này?"

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả phóng viên đang quay phim sắc mặt cũng thay đổi.

Những người dưới võ đài cũng bị dọa cho sợ hãi phải đứng dậy.

Sắc mặt của Khai Hiểu Đồng bỗng trở nên tái nhợt.

“Giang thiếu gia, nếu không được, thì chúng ta cứ nhận thua đi.” Đường Sở Sở cũng lo lắng đứng lên nhắc nhở.

Giang Thần hơi dừng lại, cầm cái ly nước đã biến thành màu đen, đưa cho Khai Tiểu Đồng.

Khai Hiểu Đồng cầm lấy ly nước, nhưng tay thì không ngừng run rẩy, cầm ly nước, rất lâu cũng không dám uống.

Hàn Kim Minh ở phía đối diện, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Thuốc độc do Giang Thần chế tạo, độc tính không quá mạnh, không thể gây chết người trong thời gian ngắn, chỉ khiến người khác váng đầu hoa mắt, thậm chí sinh ra ảo giác. Đây là độc gì ông ta cũng không thể phân biệt được, ông ta chỉ có thể sử dụng kim bạc châm cứu giải độc.

“Uống đi.” Giang Thần nhìn Khai Hiểu Đồng đang do dự.

Khai Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, lập tức cầm lấy ly nước đen uống một hơi cạn sạch.

Thứ nước đen này rất đắng, vừa uống vào, Khai Hiểu Đồng cảm thấy cổ họng của mình giống như bị lửa đốt, cảm giác giống như có một ngọn lửa đang theo cổ họng của mình di chuyển đến toàn thân. Trong thời gian rất ngắn, làn da trắng nõn của cô ta đã đỏ bừng lên.

"Choang!"

Ly nước ở trong tay cô ta rơi ở trên mặt đất.

Thân thể của Khai Hiểu Đồng cũng ngã xuống, cô ta đưa tay che cổ họng, lăn lộn trên mặt đất.

“Nóng quá, tôi nóng quá, thật khó chịu, khó chịu chết đi được.”

Giang Thần nhanh chóng ngồi xổm xuống, kéo cổ tay của Khai Tiểu Đồng, áp tay lên mạch đập của cô ta, ngay sau đó nhìn sắc mặt, mở mí mắt ra.

Toàn bộ quá trình chưa tới ba mươi giây.

“Hãy đỡ cô ấy đứng dậy, đừng để cô ấy làm loạn.”

Giang Thần ra lệnh.

Ngay lập tức, một số nhân viên nữ đã đến và hỗ trợ Khai Hiểu Đồng, người đang cảm thấy khó chịu.

Giang Thần đứng lên, cầm lấy kim bạc ở trên bàn.

Chỉ một cái hất tay, toàn bộ kim bạc ở trong tay liền bay ra ngoài.

Một cây, hai cây, mười cây...

Chỉ trong vài giây, trên người Khai Hiểu Đồng đã cắm đầy kim bạc.

"Cái này?"

Tất cả các thầy thuốc già đều phải kinh ngạc đứng lên.

Bọn họ hành nghề mấy chục năm nay nên đã rất quen thuộc với châm cứu, đã nhìn thấy rất nhiều phương pháp châm cứu, nhưng chưa từng thấy cách châm cứu như thế này. Với khoảng cách hơn hai thước, cứ như vậy ném ra ngoài, nhưng lại chính xác đâm vào huyệt đạo trên người Khai Hiểu Đồng không sai tí nào.

Ngay khi Giang Thần ra tay, ngay lập tức anh đã khiến các thầy thuốc già hành nghề nhiều năm phải kinh hãi.

Thậm chí có một số người còn không nhịn được đi lên võ đài, xem ở khoảng cách gần.

Ngay cả Phương Vĩnh Cát, Phương Thốn Tâm cũng như vậy, không nhịn được mà bước lên võ đài.

Giang Thần ra tay, sử dụng kim bạc để phong ấn kinh mạch và huyệt đạo trên cơ thể của Khai Hiểu Đồng, ngăn chặn sự phát tán của độc tố.

Đồng thời anh còn sử dụng kim bạc, làm tê cơ thể của Khai Hiểu Đồng, nhằm giảm bớt đau đớn cho cô ta.

Lúc này, đau đớn ở trên người của Khai Hiểu Đồng đã tiêu tan rất nhiều.

Nhưng mà trên trán của cô ta đã lấm tấm những hạt mồ hôi màu đen, những hạt mồ hôi màu đen này nhỏ giọt theo gò má, rơi xuống cổ, từ từ nhỏ xuống.

Thấy cảnh này, Giang Thần nhíu mày.

"Thật là một chất độc khủng khiếp."

Giang Thần cũng bị loại thuốc độc mà Hàn Kim Tinh chế ra làm cho sợ hãi.

Chỉ trong một phút mà đã lan tràn khắp cơ thể, và chỉ cần ba phút là có thể toi mạng, đây tuyệt đối không phải chuyện đùa.

"Cô cảm thấy như thế nào?"

Giang Thần nhìn Khai Hiểu Đồng.

"Được rồi, tốt hơn nhiều rồi." Khai Hiểu Đồng yếu ớt nói.

"Ừm."

Giang Thần gật đầu, nói: “Đừng lo lắng, tôi đã sử dụng kim bạc để phong bế kinh mạch toàn thân và huyệt đạo của cô, bây giờ máu của cô chảy rất chậm, chắc hẳn có thể giữ vững được trong thời gian mười phút, tôi chắc chắn có thể tống khứ được hết tất cả chất độc ra khỏi cơ thể cô.”

"Ừm."

Khai Hiểu Đồng gật đầu.

Bây giờ cô ta chỉ có thể tin tưởng vào Giang Thần.

Giang Thần lại cầm lên một cây kim bạc, sau đó cầm rượu, cầm bật lửa, đưa cho nhân viên đang làm việc.

"Để tôi đi." Một giọng nói truyền tới. !

Người đi lên võ đài chính là Phương Thốn Tâm.

Cô ta đi tới nói: "Những người này còn thiếu kinh nghiệm, tôi sẽ giúp anh.”

Nghe vậy, mấy người nhân viên làm việc đem cồn, bật lửa và các dụng cụ khác cho Phương Thốn Tâm.

Giang Thần thì đi vòng qua sau lưng Khai Hiểu Đồng.

Nhìn thấy dây áo lót của cô ta, anh khẽ cau mày.

Hai dây áo lót này sẽ mang lại rắc rối cho lần điều trị tiếp theo của cô ta.

"Sở Sở." Anh gọi

"Vâng." Đường Sở Sở nhanh chóng đi tới.

Giang Thần có hơi ngượng ngùng nói: "Em, em cởi quần lót của cô ấy ra, sau đó giữ chặt phía trước quần lót của cô ấy, để cho quần lót không bị rơi ra ngoài đi, hiện tại anh sẽ bắt đầu xử lý từ phía sau của cô ấy."

Đường Sở Sở hơi sững sờ, sau đó gật đầu: "Được."

Cô nhanh chóng cởi dây áo lót của Hiểu Đồng ra, để nó ở trước mặt mình, còn tay thì giữ lấy quần lót, nếu không quần lót sẽ bị tuột ra.

Toàn bộ tấm lưng của Hiểu Đồng đã hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người, hiện ra ở trong mắt khán giả cả nước.

Giang Thần nhanh chóng bỏ kim bạc ở trên lưng Khai Hiểu Đồng ra.

Vừa rút kim bạc ra, có thể thấy thấy một ít máu độc màu đen đang nhanh chóng chảy ở bên trong mạch máu của cô ta.

Giang Thần cầm châm bạc, nhanh chóng ra tay.

Rất nhanh sau lưng Khai Hiểu Đồng đã cắm đầy châm bạc.

"Cồn, bật lửa."

Phương Thốn Tâm nhanh chóng đưa tới.

Giang Thần nhận lấy đồng thời dặn dò: “Cô đi vào tủ lạnh, lấy châm bạc đóng băng ra đây cho tôi.”

Phương Thốn Tâm nhanh chóng đi lấy.

Còn Giang Thần mở cồn, sau đó đổ một ít ra tay, sau đó tay tùy tiện vung vẩy, , cồn trong tay trực tiếp rải về phía sau lưng của Khai Tiểu Long.

Ngay sau đó, anh cầm bật lửa, trực tiếp đốt

Bùm!

Ngọn lửa bốc cháy ngay lập tức.

Dưới ánh nhìn của khán giả cả nước, hàng chục cây kim bạc ở sau lưng Khai Tiểu Long cũng bốc cháy.

"Kim Hỏa Diễm..."

Phương Vĩnh Cát kinh ngạc hét lên.

"Kim Hỏa Diễm được ghi lại ở trong sách cổ, một kiến thức đã bị thất truyền, không…không ngờ, khi tôi còn sống lại có thể nhìn thấy Kim Hỏa Diễm được ghi trong sách cổ.”

Mấy giây sau, ngọn lửa ở trên kim bạc tan biến

Mà chiếc kim bạc cũng biến thành màu đen, một ít máu đen còn chảy dọc theo kim bạc nhỏ xuống.

Giang Thần nhanh chóng rút kim ra, ném hết vào trong thùng rác.

Vào lúc này, Phương Thốn Tâm cũng đã mang kim bạc đóng băng tới đưa cho Giang Thần.

Giang Thần nhận lấy kim bạc đóng băng, bắt đầu hạ kim.

Chẳng mấy chốc sau lưng của Khai Hiểu Đồng đã cắm đầy kim bạc.

Vào giờ phút này điều kỳ diệu lại xuất hiện lần nữa.

Những cây kim bạc bị đóng băng, bắt đầu tan ra và nhanh chóng biến mất ở phía sau lưng của Khai Hiểu Đồng.

“Kim Băng Phách.” Phương Vĩnh Cát lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Những thầy thuốc giaf khác cũng hét lên.

“Thật sự là Kim Băng Phách.”

Dưới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, Giang Thần lại châm cứu thêm lần nữa, lại sử dụng cồn lần nữa.

Chuyện kỳ diệu lại xuất hiện thêm lần nữa.

Sau lưng của Khai Hiểu Đồng được bao phủ bởi kim bạc.

Những cây kim này hiện có đầy băng, lại có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Hơn nữa, thứ tự sắp xếp của các kim bạc rất thần kỳ, Kim Hỏa Diễm tổ hợp lại với nhau tạo thành một chữ Hỏa.

Kim Băng Phách tổ hợp lại với nhau, tạo thành chữ Băng.

Hai chữ lửa băng giăng khắp nơi.

Trong lửa có băng, trong băng có lửa.

“Kim Âm Dương Nghịch Thiên."

Có rất nhiều thầy thuốc già vây xem, lại lần nữa phải hít sâu một hơi lạnh.

Quá thần kỳ.

Kim Hỏa Diễm, Kim Băng Phách ở trong truyền thuyết, một hỏa một băng, một âm một dương, kết hợp lại chính là kim Âm Dương Nghịch Thiên.

“Người ta đồn rằng Kim Âm Dương Nghịch Thiên có thể người chết sống lại.”

“Khi còn sống có thể thấy kiến thức bị thất truyền như vậy, thật sự không uổng công sống ở trên đời.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.