“Em á?”
Đường Sở Sở hơi sững sờ, chợt khẽ lắc đầu.
“Em, em không được, nhiều bác sĩ đều thua như vậy rồi, em không biết chút y học nào, sao em được cơ chứ.”
Đường Sở Sở không có chút tự tin nào.
Tuy rằng cô nhìn không quen loại tự cao tự đại như Hàn Kim Minh, nhưng cô thực sự có lòng mà không có sức.
Giang Thần vừa cười vừa nói: “Tôi nói được là được, yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở bừng tỉnh ngộ.
Đây là Hắc Long đấy.
Nghe đồn thực lực của Hắc Long đứng đầu cả nước, y thuật một không hai thiên hạ.
Thế nhưng y thuật của anh giỏi giang tới cỡ nào lại không có một ai biết.
“Phải rồi…” Cô mở miệng đáp: “Nghe đồn y thuật của anh rất giỏi, sao lại có lời đồn như vậy?”
Giang Thần khẽ nở nụ cười.
Nói đến lưu truyền về y thuật của anh thì phải nói từ mấy năm trước, lúc đó anh còn chưa được phong Soái, Bắc Kinh có một nhân vật lớn mắc bệnh nặng, chỉ còn hấp hối, anh ra tay cứu nhân vật lớn này, vì vậy danh tiếng của anh cứ như vậy truyền ra.
Lúc ban đầu chỉ truyền trong giới thượng lưu.
Sau khi anh phong Soái, thực lực đứng đầu thiên hạ, y thuật có một không hai cả nước, đây cũng trở thành thương hiệu của anh.
Anh cũng chẳng giải thích.
“Lên đi.”
“Em, em sợ.” Đường Sở Sở có phần sợ hãi.
Trên sân khấu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/3422895/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.