“Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư…” Giang Thần nhỏ giọng thì thầm.
Đây là đồ quý gia truyền của nhà họ Giang.
Trước khi mất, ông nội từng nói với anh, nhà họ Giang có thể bị huỷ diệt, nhưng không thể làm mất bức tranh này.
Mười năm nay, Giang Thần vẫn luôn nhớ mãi không quên câu nói này.
“Tiểu Hắc, chuẩn bị một chút, tối nay hành động.”
“Vâng.” Tiểu Hắc gật đầu.
“Được rồi, cậu đi trước đi, vợ tôi sắp tan ca rồi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc với những người không đứng đắn, trong khi nhìn cậu một cái đã thấy không giống người tốt rồi, nếu để vợ tôi nhìn thấy, cô ấy sẽ lại trách móc tôi.”1
Vẻ mặt của Tiểu Hắc cứng đờ.
Cậu ta không phải chỉ là hơi đen thôi sao, sao lại không đứng đắn, sao lại không phải là người tốt chứ?
“Còn ngây ra đó làm gì, mau cút đi.” Giang Thần đá cậu ta một cái.
Tiểu Hắc quay người đi.
Giang Thần nhìn thời gian, cũng đến thời gian tan làm rồi, có lẽ Đường Sở Sở đã ra rồi.
Anh đẩy chiếc xe điện nhỏ ở bên cạnh, đi đến bên ngoài Tập đoàn Đường Thị Vĩnh Nhạc, còn chưa đi tới thì đã nhìn thấy một cô gái đi ra từ một toà nhà to lớn.
Cô gái cao một mét tám, mặc trang phục công sở, áo trắng, váy dài qua mông màu đen, giày cao gót màu đỏ.
Tóc uốn xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, trong tay cô cầm cặp đựng giấy tờ, đi đứng rất ra dáng, vô cùng có khí chất.
“Sở Sở.”
Một chàng trai đột nhiên đi đến, trong tay anh ta cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/267417/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.