Đường Sở Sở ra khỏi nhà mười ngày, người nhà họ Đường cũng không có tìm kiếm.
Trong mắt của bọn họ, Đường Sở Sở chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Đường, là trò cười của Giang Trung. Không có Đường Sở Sở, sự nghiệp của nhà họ Đường nhất định nâng cao một bước.
Sau khi Đường Sở Sở phục hồi lại mặt mũi đã đăng ký kết hôn với Giang Thần, sau đó quay trở về nhà.
Đường Thiên Long có ba người con.
Con trai cả là Đường Hải, con trai thứ hai là Đường Kiệt, và Đường Bác là con trai thứ ba.
Bởi vì có Đường Sở Sở, cho nên Đường Bác không được nhà họ Đường coi trọng. Cho dù ông ta đã miệt mài làm việc, tận tụy vì nhà họ Đường mà tạo ra biết bao chiến công hiển hách.
Nhưng mà, địa vị của ông ta trong nhà họ Đường lại cực thấp, không có tiếng nói nào.
Mặc dù Đường Bác là quản lý của tập đoàn nhà họ Đường, nhưng lại không có bất cứ cổ phần gì. Mỗi tháng chỉ lấy tiền lương, không được chia chút hoa hồng nào cả, chuyện này khiến gia đình nhỏ của ông ta rất mực khổ sở.
Cho dù đã mua nhà, nhưng mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà.
"Thần, đây chính là nhà em."
Đường Sở Sở dắt Giang Thần về nhà, chỉ tay vào căn phòng đang đóng chặt cửa, nói: "Không so sánh được với cung điện của anh."
Giang Thần nắm tay cô, cười nói: "Nơi nào có em thì nơi đó đều chính là nhà."1
Đường Sở Sở cảm thấy trong lòng rất đỗi ấm áp, đi tới cửa phòng nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-tro-lai/267409/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.