Như có những cây kim sắc nhọn đâm vào, cơn đau kì lạ khó tả, hai tay ôm chằm lấy lồng ngực, sức mạnh như bị thứ gì đó hút sạch, Lăng Thiên không kịp phản ứng mà rơi xuống. Đột ngột bị mất sức mạnh, cậu đương nhiên chỉ có thể tự dùng cơ thể mà đáp đất. Vì cơ thể long nhân có thể tự lành lại nhanh chóng, mặc dù có ê ẩm hay gãy vài cái xương nào đó, nhưng đối với cậu chỉ là những vết thương nhẹ nào đó. Đứng dậy, phủi bụi quần áo, đầu óc choáng váng cố gắng quan sát xung quanh. Những thân cây khổng lồ đứng sát nhau, tán cây của nó che phủ hết ánh trăng không cho chút ánh sáng nào lọt vào.
“Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Tối quá! Tự dưng lại bị rơi xuống đây.”
Đi dạo kiểm tra xung quanh, mò mẫm trong bóng tối để tìm lối ra nhưng xem ra là không thể, giống như đang lạc trong mê cung không lối ra. Sức mạnh bất ngờ bị mất đi, cố gắng bình tĩnh bản thân, hít một hơi thật mạnh. Khu rừng không có bất cứ tiếng động, ngay cả tiếng xào xạc của những cành cây cọ xát vào nhau do gió cũng không có, chỉ có tiếng bước chân của Lăng Thiên. Trong bóng tối tĩnh mịch, một giọng nói vang lên như thể đối phương đang ở sát bên cậu:
“Trở về đi! Về để gặp con rồng già kia lần cuối”
“Lại là giọng nói này! Chết tiệt! Ngươi muốn gì ở ta?”
“Đừng cố chấp nữa, rồng con! Nhân lúc ta chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhân lúc ngươi còn có thể sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497458/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.