Bị tinh thần lực của người đàn ông dẫn đầu đoàn người làm lộ vị trí, cậu bị bao vây bởi những người thân mặc giáp, tay cầm vũ khí áp sát vào người. Cưỡng ép thô bạo lôi đến trước mặt người đàn ông vừa phát luồng tinh thần lực kia, nghiến răng ken két không khuất phục mà hét ầm lên:
“Bỏ tui ra, ông là ai mà dám bắt người ngang nhiên vậy? Tui méc long vương đó!!! Bỏ tui ra!!!”
Người đàn ông cười nửa miệng, từ trên con tuấn mã có sừng bước xuống, tiến lại gần cậu đang bị người hai bên cố định tay, ép buộc quỳ xuống đất. Nhìn cậu một lúc lâu, người đàn ông thoạt nhìn đã có tuổi, đầu tóc đã có vài sợi đổi màu, sừng và đuôi cùng màu xanh biển, mắt nâu, nói chuyện lộ ra chiếc nanh dài:
“Ta muốn xem ngươi nói với long vương chuyện này thế nào? Rình mò như chuột, bản vương chưa giết người đã là phúc cho ngươi, còn muốn tố cáo ta? Nể tình hôm nay là ngày vui của Lăng Quang, bản vương tha tội cho ngươi, giờ thì cút đi!”
Cả đoàn quân tiếp tục hướng về Đông cung, bỏ mặc cậu lại phía sau, bị sỉ nhục, gương mặt của Lăng Thiên tối sầm lại, phóng lên mái nhà đợi đoàn quân đi xa, từ trong túi lấy ra chiếc ná gỗ mà Lăng Kiệt tặng cho cậu, nhắm đến người vừa nghênh ngang kìa mà bắn. Tài năng nhắm bắn của Lăng Thiên số hai thì không ai dám tranh số một tại Đông cung, ngay cả cha cậu cũng phải thừa nhận khả năng này, nhờ tài lẻ đặc biệt này mà viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497436/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.