“Nói nhanh lên, cần gì? Đừng vòng vo nữa!” – Không thể bình tĩnh, Lăng Kiệt túm lấy cổ áo của vị thầy thuốc, hai bên chiều cao cùng sức khỏe chênh lệch, anh dễ dàng một tay nhấc bổng người đàn ông đã già nua kia.
“Long nhân tha mạng, ngài để lão xuống, lão sẽ nói cho ngày…”
“Lăng Kiệt, chàng bình tĩnh đi, để ông ấy xuống, chúng ta không có thời gian tức giận đâu.” - Vội chạy đến ngăn cản, cô đỡ vị thầy thuốc già yếu đứng vững, nói.
Nghe được giọng nói của thê tử, Lăng Kiệt dần bình tĩnh lại, anh bước đến chiếc giường gỗ mục, chăm chú nhìn người đang nằm, sắc mặt nhợt nhạt như đã chết mấy ngày, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
“Hai vị long nhân, muốn cứu cậu bé này…cần phải có những món đồ sau để nấu thành thuốc uống, mới có thể đẩy được độc tố ra ngoài, giúp nội tạng bên trong bình phục. Đó là vẩy của con rồng sống ngàn năm và một cánh hoa U Minh” – Vừa dứt lời, ông lão ho khan vài tiếng.
“Vẩy rồng ngàn năm…cái này không khó, có thể kiếm được. Nhưng còn U Minh hoa…nó là loài hoa chỉ mọc tại nơi sâu nhất ở Tu La giới, không dễ dàng đến đó chút nào.” – Vuốt vuốt cằm suy nghĩ, Lăng Kiệt tắc lưỡi trả lời.
“Lăng Kiệt, chúng ta không có thời gian. Trước hết chúng ta cần tìm vẩy rồng sống ngàn năm. Ta và chàng lại không đến số năm như vậy, chúng ta nên hỏi ai? Hay là…hỏi cha của ta đi. Ông dù gì cũng sống hơn ngàn năm rồi.” – Đi qua đi lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/268390/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.