Chương trước
Chương sau
“Sao vậy? Chúng tớ không có gì?” Tô Hiểu Vân sững sờ, nở một nụ cười không được tự nhiên.

“Tại sao hai người...trông có vẻ kỳ lạ?” Lê Kim Huyên nói ra một câu. “Không có, tớ đang chuẩn bị lên tầng đi ngủ, tớ buồn ngủ rồi.

” Vẻ mặt của Tô Hiểu Vân trở nên bình thường hơn rất nhiều, giọng nói mê hoặc: “Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon.

Tô Hiểu Vân nói xong, lúc này gần như vội vội vàng vàng di lên tầng hai, trái tim cô ta đập loạn, lúc nấy nếu như không phải thính lực của Trần Xuân

Độ tốt, chỉ cần chậm một chút, sẽ bị Lê Kim Huyên tinh ý nhìn ra điểm không đúng!

Lúc nãy thật sự quá kích thích rồi. Không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Tô Hiểu Vân lúc này,

dường như có một ngọn lửa đang cháy... trong lòng của cô ta lại có một loại khoái cảm mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có!

Rất nhanh, chớp mắt, một tháng đã trôi qua.

Một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng làm việc say sưa chơi trò chơi.

Đợi sau khi anh chơi xong một ván, đột nhiên, điện thoại vang lên.

Trần Xuân Độ liếc nhìn màn hình, đôi mắt sâu bỗng trở nên bí hiểm hơn.

Sau khi Trần Xuân Độ nhận điện thoại, bên đầu bên kia vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu Trần, bây giờ có thời gian ra ngoài ngồi một lúc. không?”

Khóe miệng Trân Xuân Độ nhếch lên: “Đương nhiên là có rồi, được ông mời là vinh hạnh của tôi!"

“Được, một mình cậu qua đây, tôi đang ở quán cafe đối diện với tòa nhà Lê thị đợi anh.

Trần Xuân Độ cúp điện thoại, vừa đi ra khỏi phòng làm việc đột nhiên bị ai đó gọi lại.

“Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ dừng lại, quay đầu nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết đang ôm một tập tài liệu: “Anh đi ra khỏi công ty à?”

“Đi mua cafe, sao thế thư ký Lâm, muốn tôi giúp cô mua một ly cafe không?” Trần Xuân Độ hỏi.

Lâm Tuyết Trinh gật đầu, đôi môi hồng cong lên, khẽ nói: “Cảm ơn nhé.

Cảnh tượng này, bị rất nhiều người nhìn thấy, càng là sự ngưỡng mộ, ghen ty đến đỏ cả mắt.

Cùng sống dưới một mái nhà, bản thân cũng cố gắng, mấy năm nay ngay cả phương thức liên hệ với Lâm Tuyết Trinh cũng không có, kết quả tên tiểu tử này, mới vào công ty được bao lâu, trực tiếp leo lên làm phó tổng, còn có thể khiến thư ký Lâm mỉm cười, đây là giấc mộng đẹp cầu mà không được của biết bao nhân viên Lê thị!

Càng tức giận hơn chính là Trần Xuân Độ và tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng là quan hệ kia, còn trêu hoa ghẹo nguyệt với những yến oanh trong

công ty!

Bọn họ không hiểu, Lê tổng, lẽ nào thật sự dung túng cho anh lượn lờ trong đám hoa?

Sau khi Trần Xuân Độ đi ra khỏi tòa nhà Lê thị, Lâm Tuyết Trinh ôm một tập tài liệu, đẩy cửa đi vào phòng tổng giám đốc.

“Gọi Trần Xuân Độ đến đây cho tôi. ” Lê Kim Huyên cúi đầu làm việc, đầu cũng không ngẩng lên nói. “Trần tổng...” Lâm Tuyết Trinh do dự nói: “Vừa đi ra ngoài rồi.

“Đi ra ngoài rồi?” Lê Kim Huyên cau mày, vẻ mặt không được vui, tên tiểu tử này... không có gì tốt!

Lê Kim Huyên đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, vô cùng low đi qua đường, đi vào quán cafe đối diện.


“Anh ấy nói anh ấy đi mua cafe.

” Lâm Trinh Tuyết giải thích nói.

“Tôi biết rồi.

” Vẻ mặt Lâm Kim Huyên vẫn rất bình tĩnh.

Sau khi Trần Xuân Độ đẩy cửa đi vào quán cafe, liếc mắt đã nhìn thấy Đường Nhu và Đường Đức ngồi trong một góc của quán cafe.

Đường Nhu thực sự quá rõ ràng, mái tóc đen óng ả, còn có khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế đến mức gần như khó tìm ra khuyết điểm.

“Aiyo, cơn gió nào thổi hai vị đến đây thế?” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, cà lơ phất phơ đi đến, ngồi xuống.

“Tiểu Trần, lần này tìm cháu đến cũng không có việc gì, chỉ là nói chuyện mà thôi.

” Đường Đức đeo kính râm, với tư cách là trọng thần của Yên Kinh, an toàn là số một.

Lúc Trần Xuân Độ vừa đi vào, Trần Xuân Độ sớm đã cảm nhận được. xung quanh quán cafe đều có đặc công canh giữ, trong quán cafe, cũng có mấy người ngụy trang, để giảm thiểu nguy hiểm mà Đường Đức sẽ gặp phải.

“Có gì thì mau nói đi, hai người không có việc sẽ không tìm tôi?” Trần Xuân Độ cười khẩy, trực tiếp chọc thủng cửa sổ bằng giấy.

Đường Đức ho khan mấy tiếng, sau khi bị chọc thủng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vô cùng bình tĩnh.

Mà Đường Nhu khẽ nhấp một ngụm, quay đầu qua, lười quan tâm đến Trần Xuân Độ, rõ ràng cô ta vẫn còn để ý chuyện lần trước.

Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày bị sỉ nhục...bản thân đã bị tên tiểu tử khốn nạn, đáng chết này ấn lên xe, cong mông lên, bị đánh vào mông...thật sự quá xấu hổi! Đây là cơn ác mộng của cô ta!

Là ký ức mà cô ta vĩnh viễn không muốn chạm vào!

Đường Nhu vừa nhớ đến ngày hôm đó, đã căm hận đến mức nghiến răng!

“Tiểu Trần à, lần này gọi cậu đến, thực ra chính là muốn thảo luận với cậu một chút, tiểu Nhu nhà chúng tôi đã đến tuổi kết hôn rồi, muốn hỏi xem cậu có ứng cử viên thích hợp không.

* Đường Đức ho khan mấy tiếng.

Nghe thấy câu nói này, khóe miệng đang uống nước của Trần Xuân Độ giật giật, suýt nữa phun ral!

Mẹ nó...đang hỏi mình có ứng cử viên thích hợp không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.