“Sao vậy? Chúng tớ không có gì?” Tô Hiểu Vân sững sờ, nở một nụ cười không được tự nhiên.
“Tại sao hai người...trông có vẻ kỳ lạ?” Lê Kim Huyên nói ra một câu. “Không có, tớ đang chuẩn bị lên tầng đi ngủ, tớ buồn ngủ rồi.
” Vẻ mặt của Tô Hiểu Vân trở nên bình thường hơn rất nhiều, giọng nói mê hoặc: “Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon.
Tô Hiểu Vân nói xong, lúc này gần như vội vội vàng vàng di lên tầng hai, trái tim cô ta đập loạn, lúc nấy nếu như không phải thính lực của Trần Xuân
Độ tốt, chỉ cần chậm một chút, sẽ bị Lê Kim Huyên tinh ý nhìn ra điểm không đúng!
Lúc nãy thật sự quá kích thích rồi. Không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Tô Hiểu Vân lúc này,
dường như có một ngọn lửa đang cháy... trong lòng của cô ta lại có một loại khoái cảm mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có!
Rất nhanh, chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng làm việc say sưa chơi trò chơi.
Đợi sau khi anh chơi xong một ván, đột nhiên, điện thoại vang lên.
Trần Xuân Độ liếc nhìn màn hình, đôi mắt sâu bỗng trở nên bí hiểm hơn.
Sau khi Trần Xuân Độ nhận điện thoại, bên đầu bên kia vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu Trần, bây giờ có thời gian ra ngoài ngồi một lúc. không?”
Khóe miệng Trân Xuân Độ nhếch lên: “Đương nhiên là có rồi, được ông mời là vinh hạnh của tôi!"
“Được, một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-an-minh/3564234/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.