Đôi mắt mê li của Tô Hiểu Vân khó mà duy trì sự tỉnh táo, bất giác, đôi tay mảnh khảnh, ngọc ngà, trắng nõn kia hướng về phía thắt lưng của Trần Xuân Độ…
Ba mươi như sói bốn mươi như hố, năm mươi càng thành thục, vững vàng, tuy Tô Hiểu Vân trời sinh đã sinh đẹp, bình thường lại chăm sóc da rất tốt, còn xinh đẹp hơn với những cồ gái hơn hai mươi tuổi kia, nhưng dù gì cô cũng là một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, đối với loại chuyện này cũng có một khát vọng bản năng.
“Ưm…” Tô Hiếu Vân khẽ kêu một tiếng, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định, dường như đã chuấn bị xong rồi.
“Cốc cốc cốc…”
Đột nhiên, một chuỗi tiếng gõ cửa xe giòn tan vang lên, khiến Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân chợt tỉnh táo lại.
Trần Xuân Độ quay đầu ra, nhìn thấy một giao thông cảnh sát đang đứng ngoài cửa xe.
Trần Xuân Độ cứng dơ ra! Mẹ nó chứ! Sớm không tới muộn không tới, cứ phải đến vào lúc này phá hỏng chuyện tốt của ông đây!
Đến cả Tô Hiếu Vân cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, nghiến răng, bàn tay ngọc ngà cũng
siết chặt lại!
Trong lòng Tò Hiểu Vân trào dâng một nỗi tức giận… cô đã chuẩn bị xong tâm lí rồi, kết quả lúc này lại bị người ta phá đám!
Quá đáng lắm rồi đó!
Trần Xuân Độ nghiến răng, bực bội hạ cửa xe xuống, chỉ thấy cảnh sát bên ngoài giơ tay chào, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Chào anh, đường này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-an-minh/3431505/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.