Lê Hồng nhìn kỹ bóng lưng của Trần Xuân Độ, sâu trong đôi mắt của ông ta chậm rãi dấy lên một tia sắc bén mạnh mẽ.
Cảm giác mà Trần Xuân Độ mang lại cho ông ta rất quen thuộc… nhưng dù cho có làm sao thì ông ta cũng không nhớ ra được.
Trần Xuân Độ ngồi trước mặt Lê Hồng, một luồng khí vô hình bộc phát ra khỏi cơ thể của Lê Hồng, bao phủ lấy Trần Xuân Độ, đè nén anh ta giống như anh ta đang cõng cả một dãy núi sau lưng.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn thẳng vào Lê Hồng, Lê Hồng ở trong triều đình nắm giữ địa vị cao đã lâu, tự nhiên mà hình thành lực áp chế, nhưng đối Trần Xuân Độ mà nói, dường như điều đó không tồn tại…
“Sao tự nhiên ông lại hỏi cái này?” Trần Xuân Độ cười khẽ.
“Kim Huyên là cháu nội của tôi, mặc dù bởi vì một số điều mà mối quan hệ của tôi với con bé không thân thiết với nhau, nhưng mà tôi coi con bé như con cháu của mình. Tôi không thể cho phép chuyện một người đàn ông có thân phận không rõ ràng xuất hiện bên cạnh nó.” Lê Hồng mở miệng nói.
Trần Xuân Độ trầm ngâm suy nghĩ: “ông nói
đúng.”
“Cho nên, tuy rằng cậu là do bạn của ta giới thiệu, ta cũng biết thân phận của cậu không bình thường… Nhưng ta vẫn muốn đảm bảo rằng cậu không có ác ý với con bé.” Lê Hồng chậm rãi nói, nhẹ nhàng cầm ấm trà lên rót hai tách trà.
Trần Xuân cười: “Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-an-minh/3431483/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.