Chương trước
Chương sau
“Anh biết xoa bóp à?” Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trần Xuân Độ đã từng đem đến cho cô những điều bất ngờ, nhưng rất nhiều lần là do anh tự bịa ra, toàn miệng lưỡi giỏi ăn giỏi nói.

Mà cái chuyện mát xa này thì Lê Kim Huyên hoàn toàn không tin, từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ đến tiệm mát xa hay phòng tắm công cộng.

Cập nhật sớm nhất tại.

Cô chỉ tin vào y học phương Tây hiện đại, có điều bây giờ Tỏ Loan Loan nói với cô rằng ngay cả y học phương Tây hiện đại cũng không thể làm gì được loại tốn thương tiềm ẩn này.

Kết quả, tên này đột nhiên nhảy ra nói là mình có cách, Lê Kim Huyên khó có thể lựa chọn không tin.

Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ cười quyến rũ: “Anh có chắc rằng xoa bóp rất hữu ích cho những thương tốn tiềm ấn không? Tôi chưa bao giờ nghe nói xoa bóp có thế chữa được bệnh gì.”
“Tổng giám đốc Lê, để anh thử xem. Sau khi thử em sẽ biết thôi.” Trần Xuân Độ cười hi ha.

Lê Kim Huyên suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp của Tô Loan Loan, lộ ra vẻ dò

hỏi.

“Tống giám đốc Lê, cũng có thế đế anh ấy thử xem.” Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ rồi tự giễu trong lòng, cô muốn xem Trần Xuân Độ chém gió được tới lúc nào, cả những lời tuyên bố vô lý về điều trị mát xa này cũng nói ra được nữa!

Đợi đến khi Lê Kim Huyên nhận ra là nó không có tác dụng gì thì đập anh ta một trận cũng chưa muộn, Tô Loan Loan rốt cuộc cũng hiếu tại sao Lê Kim Huyên lại ghét tên này đến vậy, con người anh ta đầy rẫy dổi trá, không khác gì mấy tên lưu manh, làm sao có thể khiến người ta có hảo cảm được chứ.

“Tiếu Huyên, cứ đế anh ta thử xem, lỡ mà có tác dụng thật thì sao.” Tô Hiểu Vân nói.
“Nếu không có tác dụng thì tối nay đợi đấy!” Lê Kim Huyên trừng mắt hung dữ với Trần Xuân Độ, uy hϊếp nói.

“Xoa bóp…” Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ một cách. Cái chân lợn của tên này thực sự quá ghê rồi! Mặc dù lúc nãy cô rất hưởng thụ, thế nhưng làm sao cô có thể nhịn được loại hành vi này của Trần Xuân Độ được! Cô muốn đá Trần Xuân Độ khỏi ghế sô pha, nhưng những lời Trần Xuân Độ nói lại chẳng có gì không đúng cả, Lê Kim Huyên cảm thấy xấu hổ, lại vừa thấy bất lực.

“Đau dạ dày, đương nhiên phải xoa bóp bụng. Vừa rồi chỉ là cộng tác chuẩn bị.” Lời nói của Trần Xuân Độ Thần khiến đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chứa đầy tức giận!

“Tiểu Huyên, nằm xuống đi, chỉ xoa bóp vài lần cũng không mất chút thịt nào.” Tô Hiểu Vân ngồi bên cạnh nôi.
“Rốt cuộc cậu là bạn thân của ai vậy!” Lê Kim Huyên tức giận nói, cô càng ngày càng cảm thấy Tô Hiếu Vân này hình như đang bán đứng mình… Mới quen biết chưa bao lâu, thế mà lại giúp người ngoài nói chuyện…

“Không phải là vì tốt cho sức khỏe cậu sao, mau nằm xuống đi.” Tô Hiếu Vân vội dỗ cho Lê Kim Huyên mau nằm xuống.

Bàn tay của Trần Xuân Độ cuối cùng đã chạm vào bộ đồng phục của Lê Kim Huyên như mong muốn… “Cậu cảm thấy thế nào?” Tô Hiếu Vân hỏi.

“vẫn ổn.” Thái độ Lê Kim Huyên hờ hững, ngược lại còn tốt hơn nhiều so với phản ứng xấu hổ lúc trước.

Bàn tay của Trần Xuân Độ không ngừng quơ quào trong bộ đồng phục, mỗi lần ấn đều tìm ra chính xác huyệt vị của Lê Kim Huyên, cơn đau bụng dưới của Lê Kim Huyên dần giảm bớt, trở nên tê lại.

Điều này làm cho ánh mắt của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng cô rất sốc. Cái tên này thế mà lại không phải nói phét, mát xa có vẻ hữu ích thật.

Nhưng Tô Loan Loan ở bên cạnh thì hoàn toàn không biết, cô lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ xoa bóp, trong lòng không khỏi chế nhạo.

Giờ phút này, cô rốt cuộc cũng nhìn thấu bộ mặt thật của Trần Xuân Độ, đây mà là mát xa trị bệnh cái gì chứ? Rõ ràng là Trần Xuân Độ đang lừa Lê Kim Huyên và Tô Hiếu Vân! Tô Loan Loan tuy không hiểu về xoa bóp nhưng cô đã nhìn ra Trân Xuân Độ đang sờ mó loạn xạ, trong lòng liền có phán đoán.

Tên này là một kẻ dối trá từ đầu đến cuôi! Tội nghiệp tổng giám đốc Lê, toàn bị anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa phỉnh, giờ còn bị sờ loạn nữa, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra.

Lê Kim Huyên nằm trên ghế sô pha, cảm giác đau đớn ở bụng dưới dần dần biến mất, cơn đau nhức cũng nhanh chóng lùi dần theo lực giảm của Trân Xuân Độ, đôi mắt cô lóe lên vẻ kinh ngạc và phức tạp.

Trần Xuân Độ thực sự biết xoa bóp… Cô cảm thấy cơn đau đã trở nên vô cùng yếu, thậm chí còn có thế không cần để ý tới nữa.

“Tổng giám đốc Lê, cô thấy thế nào?” Trần

Xuân Độ đỡ Lê Kim Huyên dậy, hỏi.

Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng hừ lạnh: “Cũng có chút tác dụng.”

“Tổng giám đốc Lê, việc xoa bóp này cần một đợt điều trị. Một lần hai lần trị không dứt được, cần phải điều trị thường xuyên.” Trần Xuân Độ tiếp lời.

“Ý anh là gì? Sau này không có việc gì là đến sờ tôi?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên chùng xuống, giọng điệu khó chịu.

“Không, ý tôi là khi nào cô thấy đau, tôi sẽ xoa bóp lại cho cô.” Trần Xuân Độ cười.

“Không ngờ anh thực sự biết đó.” “Kỹ năng mèo cào thôi mà, vẫn không đủ gì.”



Trần Xuân Độ mỉm cười.

Tô Loan Loan nhướng mày, khẽ cau lại, cô ta không ngờ Trần Xuân Độ lại có khả năng lừa lọc giỏi như vậy, cả Lê Kim Huyên và Tô Hiếu Vân đều bị qua mặt hết.

Lúc này có nói gì cũng vô ích, chỉ có thế tìm cơ hội khác đế vạch mặt kẻ dối trá này.

Vừa hay tống giám đốc Lê cũng ghét và muốn đuổi anh ta đi, rõ ràng anh ta muốn dùng cách này để ở lại nhà họ Lê.

Tô Loan Loan hoàn toàn không biết, cô sai quá sai rồi, cô chỉ biết một mà không biết hai, cô chỉ biết Nước c từng có phương pháp cố xưa để chữa trị thương tổn tiềm ấn mà không biết lúc Trân Xuân Độ xoa bóp cho Lê Kim Huyên chính là vận dụng hoàn hảo phương pháp đã thất truyền từ lâu này.

Tô Loan Loan càng không biết là kỹ thuật xoa bóp tưởng chừng như bình thường của Trần Xuân Độ đã khiến vô số gia tộc danh y ở Nước c tốn không biết bao nhiêu tài sản đi tìm mà tìm vẫn không được kết quả… Thậm chí, năm vị bác sĩ thiên tài lớn ở nước ngoài cũng đã từng liên kết lại để nhờ vả Trần Xuân Độ, không tiếc tất cả mọi điều kiện chỉ vì muốn chứng kiến màn biểu diễn của anh nhưng Trần Xuân Độ vẫn không hề động lòng chút nào.

Kỹ thuật xoa bóp này chỉ những người nắm bắt sức lực cực kỳ chính xác mới có thế học được, còn tốn nhiều thời gian và công sức, ở nước ngoài, những người có thế khiến Trần Xuân Độ xoa bóp cho, ngoại trừ những người anh em cùng chỗ ra thì không còn ai đủ khiến Trần Xuân Độ ra tay nữa cả.

Hôm nay Tô Loan Loan cũng coi như là được nhìn thấy một màn dạy xoa bóp vô giá, nếu như lúc này bị quay lại được và rơi vào tay năm vị đại bác sĩ ở nước ngoài kia, anh nhất định sẽ bằng

mọi giá lấy được đoạn video đó!

“Đã trễ rồi, ngủ sớm chút đi.” Sau khi được Trần Xuân Độ cẩn thận xoa bóp, Lê Kim Huyên cảm thấy buồn ngủ sớm hơn bình thường rất nhiều, cò ngáp một cái rồi đung đưa hai chân dài trắng nõn mềm mại hoàn mỹ, đi lên trên lầu.

“Chàng trai trẻ, sáng mai gặp lại, ngủ ngon nhé.” Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười quyến rũ, xoay người gọi với lên với cô gái xinh đẹp đã đi lên cầu thang xoắn ốc: “Con bé này, đợi tớ với!” Đợi sau khi ba cô gái về phòng ngủ, Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra bấm gọi.

“Ông chủ, anh ra khỏi đồn cảnh sát rồi à? Tôi nghe nói cục trưởng bảo lãnh cho anh, thế mà anh không chịu ra…” Người thanh niên bên kia cười nói.

“Tôi nghi ngờ rằng Đào Trường Thanh đang làm trò quỷ…” Trần Xuân Độ nói chậm rãi, giọng điệu trầm và lạnh.

“Đào Trường Thanh, anh ta và chủ anh ta bộ không muốn sống nữa rồi à?” Thanh niên sửng sốt, rồi tức giận nói: “Đ*, đúng là không để ai vào mắt… nếu không làm cho anh ta biết mặt một lần thì thật xem cái công ty đầu tư rách nách kia là trùm không bằng…đúng là chỗ không ra gì thì ruồi muỗi cũng lên làm đầu sỏ được.”

“Tôi chưa có chứng cứ”, Trần Xuân Độ chậm rãi nói: “Gần đây tôi luôn để mắt tới Đào Trường Thanh, nếu có chuyện gì thì cậu có thế báo cho tôi bất cứ lúc nào.”

Trong phòng riêng của khách sạn, một bóng người đứng bên khung cửa sổ kính trong suốt khổng lồ, nhìn vào màn đêm sâu thẳm phía xa, đôi mắt u ám trải rộng.

“Anh Đào, tôi chuẩn bị xong mọi thứ rồi.” Một tên đàn em cầm bọc túi ni lông bước đến bên cạnh Đào Trường Thanh, cung kính nói.

“Con rể vô dụng của nhà họ Lê, Nhĩ Đông Trần đâu?” Ánh mắt Đào Trường Thanh lạnh lùng, giống như một cổ máy gϊếŧ người không chút cảm xúc.

“Lê Kim Huyên thuê rất nhiều vệ sĩ, biệt thự không thế bị lẻn vào. Vệ sĩ của biệt thự đều là những người ở cấp chuyên nghiệp. Bố trí rất hoàn hảo và tài tình. Rất khó đế đi vào sắp xếp mà không bị chú ý.” Tên đàn em đáp.

“Đ’ô khốn kiếp NhĩĐông Trần với Lê Kim Huyên, còn tìm vệ sĩ nữa cơ… Tốt lắm, túi đồ này, không cần biết dùng cách nào, cậu nhất định phải để nó xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.” Khóe miệng Đào Trường Thanh khát máu lạnh lùng cong lên, lạnh lùng nói.

“Một ký cũng đủ để hai vợ chồng ngồi tù cả

đời, cho dù tên Lê Duy Dương ngu ngốc đó có dùng hết các mối quan hệ cũng không thể nào xoay chuyển được.” Đào Trường Thanh lấm bấm.

“Anh Đào, lúc trước sau khi Trần Xuân Độ bị bắt giam, cục trưởng đã đích thân hạ lệnh thả các anh ta ra… Vậy lần này có phải cũng sẽ…” Tên đàn em suy nghĩ một chút rồi lo lắng nói.

“Không đâu, thứ này mà xuất hiện ở Nước c, dù là bất kỳ ai, có thân phận gì cũng vô dụng thôi, đừng nói là cục trưởng Hổ Hải, cho dù là ông trời xuống thì cũng không thế bảo vệ anh ta được!” Đào Trường Thanh nhìn cái túi ni lông đầy phồng, nở nụ cười lạnh lùng.

Anh ta đã cân nhắc hết mọi yếu tố, kế hoạch hoàn hảo, lần này đôi vợ chồng chó má nhà họ Lê sẽ tuyêt đối sẽ khônq thể thoát được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.