Vẻ mặt của Tôn Mai Hường rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn phảng phất chút hoảng hốt khó phát hiện và điều đó đã bị Trần Xuân Độ phát hiện ra ngay lập tức.
“Virus Trojan? Virus Trojan là cái gì, tôi không biết…” Tôn Mai Hường cau mày, giọng điệu ngạc nhiên, hoàn toàn không giống như đang diễn.
Trần Xuân Độ liếc mắt đánh giá Tôn Mai Hường, cười một cách ấn ý: “Quản lý Tôn thân là quản lý an ninh mạng mà ngay cả virus Trojan cũng không biết ư?”
Tôn Mai Hường run lên nhưng vẻ mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Ý anh là virus Trojan à, tôi nhớ ra rồi, năm ngoái ở nước ngoài, đích xác là có một loại virus nối tiếng tên là Trojan…
Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó ở nước c, và càng không thế cài virus Trojan vào máy tính của tống giám đốc Lê được.”
Đọc FULL bộ truyện.
“Quản lý Tôn, các tệp trong đĩa u mà cô đưa cho Tổng giám đổc Lê đang mang virus Trojan.” Trần Xuân Độ mở tay ra, trong lòng bàn tay có một số linh kiện điện tử: “Còn có cả những thiết bị nghe trộm mà cò cài trong biệt thự của tổng giám đốc Lê nữa, quản lý Tôn, rốt cuộc cô muốn giả vờ đến khi nào nữa đây?”
Tôn Mai Hường đứng ngáy ra tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp vừa sửng sốt vừa bối rối, khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, chậm rãi phả ra một làn khói: “Cô thực thông minh, virus Trojan chưa bao giờ xuất hiện ở nước c nên có thể tẩy sạch những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-an-minh/3431416/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.