“Ngoan, ăn cái này đi!” Phi Long Liệng Thiên bưng một chén đen đen gì đó tiếp tục dụ dỗ Long Tại Vũ.
“Không cần!” Long Tại Vũ hai mắt rưng rưng Phi Long Liệng Thiên “Này là cho long ăn sao?”
“Sao lại không phải? Nghe nói thực bổ.” Phi Long Liệng Thiên không ngừng cố gắng.
Không khí ngọt ngào
“Thân thể Vũ nhi vẫn còn rất yếu, làm sao bây giờ?” Phi Long Liệng Thiên vẻ mặt buồn rầu mở miệng “Ta đã hết cách rồi!” “Hắc hắc ” Long Tứ vẻ mặt đáng khinh tới gần Phi Long Liệng Thiên “Ta biết nga!”
“Cách gì?” Con mắt pllt sáng ngời, đúng vậy, người này như thế nào cũng đã sống đến vạn năm, đương nhiên sẽ có biện pháp!
“Ngươi có biết long tộc có một loại hoa chứ?” Long Tứ vẻ mặt hắc ám tới gần Phi Long Liệng Thiên “Chính là cái kia.”
“Ta đã biết!” Con ngươi Phi Long Liệng Thiên nhất thời chiếu sáng. Mình như thế nào lại không nghĩ tới cái kia chứ? style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Biết là tốt rồi!” Long Tứ hiện tại cơ hồ là dựa vào trên người Phi Long Liệng Thiên, người bên ngoài nhìn vào giống như là Long Tứ tự động yêu thương nhung nhớ.
“Hắc hắc cảm tạ!” Phi Long Liệng Thiên ngây ngô cười đáp lại.
“Các ngươi...” Đế Uyên trở về liền nhìn thấy cảnh Long Tứ ghé vào lòng Phi Long Liệng Thiên, mà Phi Long Liệng Thiên thì lại hắc hắc cười ngây ngô.
“Di, Uyên, ngươi đã trở về rồi.” Long Tứ vui vẻ chạy tới ôm Đế Uyên “Sao lại về nhanh như vậy?”
“Chẳng lẽ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vu-phi-thien/3122271/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.