Mười năm sau…
“Này là cái địa phương quỷ quái gì a?”. Hoàng tử Tuy Dương Lãng Kì vạn phần buồn bực nhìn rừng trúc trước mắt, vừa rồi hắn bất quá mượn cớ đi một chút, nghĩ muốn giải sầu, kết quả đi đến nơi này, thật đúng là không nghĩ tới bên trong hoàng cung còn có nơi thanh u lịch sự tao nhã như vậy.
“Trúc ốc a?”. Lãng Kì nghĩ nghĩ hướng trúc ốc kia đi đến: “Thụ long nhãn hiên? Thật là cái tên kỳ quái a!”.
Lãng Kì nhỏ giọng nói thầm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện bên trong cũng không giống như bên ngoài nhỏ hẹp như vậy, ngược lại rất rộng lớn.
Lãng Kì muốn tìm người để hỏi làm thế nào để ra ngoài, nhưng thật đáng tiếc là hắn phát hiện nơi này tựa hồ không có bóng dáng của người, chẳng lẽ là phòng nhỏ mà hoàng tử nào đó dùng để nghỉ ngơi?
Lãng Kì nhẹ nhàng đẩy ra cửa của một căn phòng, nhìn đến người trên giường không khỏi ngây người, hắn như thế nào lại nhìn thấy một tiên tử a? Tóc màu ngân bạch, đôi môi đỏ tươi, giữa hai hàng chân mày có một ấn kí hình thoi, một thân quần áo màu ngân bạch rộng thùng thình, hắn lẳng lặng nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Thời gian giống như chỉ dừng lại ở thời khắc này.
“Đẹp quá”. Lãng Kì thì thào mở miệng, nhịn không được tới gần bên giường, ngồi xổm xuống bên bên cạnh.
Đang tiếp đãi sứ giả Tuy Dương Phi Long Liệng Thiên đột nhiên biến sắc đứng dậy, có người xông vào “Thụ long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vu-phi-thien/3122268/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.