Hiên Viên Thiên Hành cảnh giác mở to mắt, nhìn qua cửa sổ ngoài trời còn tối nhíu mày, là ai sớm như vậy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác?
“Ai ở bên ngoài?”. Hiên Viên Thiên Hành thấp giọng hỏi, sợ quấy nhiễu mỹ nhân đang ngủ ở bên người.
“Chủ nhân, là là chúng ta ”. Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Vô.
“Trước từ từ”. Hiên Viên Thiên Hành nhăn lại mi, Vô hắn như thế nào lại ở chỗ này?
“Làm sao bây giờ?”. Vô vẻ mặt cầu xin nhìn tuấn mỹ nam tử cười hì hì bên người: “Chúng ta có thể bị phạt rất nặng hay không?”.
“Không biết!”. Tuấn mỹ nam tử tuy rằng cười nhưng không khó nhìn ra trên mặt khổ cùng.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”. Khóe miệng Vô run rẩy vài cái: “Ta cũng không tin ngươi không lo lắng cho lửa giận của chủ nhân?”.
“Không cần việc gì cũng đều hỏi ta, ta cũng là người thôi!”. Tuấn mỹ nam tử cười đến có chút vặn vẹo: “Tính tình của chủ nhân ngươi cũng biết, đến lúc đó chúng ta bị phạt thì phải cùng nhau chịu phạt, ngươi gấp cái gì a?”.
“Đi theo ta”. Hiên Viên Thiên Hành mở cửa ra không nhìn hai người, đi đến chòi nghỉ mát cách đó không xa ngồi xuống.
“Chủ nhân”. Vô cùng tuấn mỹ nam tử song song quỳ gối trước mặt Hiên Viên Thiên Hành: “Thuộc hạ làm việc bất lực làm cho chủ nhân phải chịu khổ, mong chủ nhân thứ tội!”.
“Nói sao lại thế này?”. Hiên Viên Thiên Hành như trước bình tĩnh mở miệng.
“Để ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vu-phi-thien/3122260/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.