“Thật sự là người cố chấp”. Bạch y thanh niên thương tiếc nhìn Thanh Trúc lắc đầu: “Ta thật sự sẽ không thương tổn hắn. Là gia chủ muốn gặp hắn mà thôi!”.
“Gia chủ nhà ngươi gặp hắn làm gì? Hắn chỉ là một tiểu hài tử!”. Thanh Trúc như trước không có tránh ra, người này nhìn như tao nhã nói không chừng là một người ngoan(độc) đang diễn.
“Hắn thật là một tiểu hài tử sao?”. Bạch y thanh niên tựa tiếu phi tiếu nhìn Thanh Trúc: “Tuổi của hắn chỉ sợ đã muốn mười lăm tuổi đi!”.
“Ngươi biết”. Thanh Trúc cảnh giác nhìn bạch y thanh niên: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tìm hắn có mục đích gì?”.
“Bạch y, ngươi càng ngày càng dong dài!”. Thanh âm không kiên nhẫn từ sau lưng bạch y vang lên, một người thiếu niên mặc hắc y từ sau hắn đi ra.
“Hắc y, không cần gấp như vậy”. Bạch y đối với hắc y mỉm cười: “Chúng ta phải thỉnh hắn qua”.
“Cẩu thỉ (mimi: tục quá nên ko phiên dịch –),lão tử không giống ngươi!”. Hắc y có chút khinh thường nhìn bạch y: “Ngươi nhân từ người ta không hiếm lạ, mà lời răn của ta hết thảy đều dùng võ lực quyết định!”.
“Ngươi là hộ pháp không phải tay đấm”. Bạch y bất đắc dĩ mở miệng, hai người tựa đã đã muốn quên việc của bọn người Thanh Trúc!
“Thật sự là chán ghét a, ta đều nằm thời gian lâu như vậy bọn họ cư nhiên còn đang nháo, lão tử không nói!”. Long Tại Vũ thở phì phì từ trên mặt đất đứng lên. Hai người kia chuyên môn tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vu-phi-thien/3122250/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.