“Mệt mỏi quá a.” Long Tại Vũ nhu nhu đùi. Đều đã đi đến giờ ngọ mà sao vẫn chưa gặp được người nào?
“Ai ở đàng kia?” Có thanh âm trầm thấp từ trên cây không xa truyền đến.
“Ta, ta chỉ là đi ngang qua. Ngươi là ai?” Bị kinh hách, Long Tại Vũ tức giận mở miệng.
“Mau cút.” Chủ nhân của thanh âm có chút không kiên nhẫn.
“Ta muốn ở ngươi quản được sao.” Long Tại Vũ chẳng những không đi mà còn tiến về phía trước vài bước. “Ngươi muốn chết.” Nam nhân tựa hồ tức giận, tiện tay dùng nội lực phóng ra vài chiếc lá, hướng về phía Long tại Vũ đang đứng.
“khốc ” Long Tại Vũ vội vàng tránh hướng lá cây di chuyển, mở miệng định mắng to lại ngửi được một cỗ hưong vị, hắn sửng sốt một chút nhưng sau đó lại mỉm cười nham hiểm: “Hắc hắc, tiểu tử, mùi vị của “Phệ hồn hương” chắc là rất khổ sở phải không!”
Người trên cây nhảy xuống dưới, từng bước tiến tới gần Long Tại Vũ: “Đem giải dược đưa cho ta.”
” ‘Phệ hồn hương’ là không có giải dược.” Nhìn thấy nam tử vì trúng ‘phệ hồn hương’ mà khuôn mặt trở nên xanh tím, Long Tại Vũ không khỏi nuốt nuốt nước miếng. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ngươi đã biết đây là ‘Phệ hồn hương’ mà lại không có thuốc giải?” Nam tử thân hình nhanh đến kinh ngạc, vọt đến trước mặt Long Tại Vũ..
“Biết tên của nó không nhất định phải có giải dược a.” Long Tại Vũ nhíu mi nhìn cổ tay đang bị nắm trụ: “buông tay ngươi ra.”
“Đưa ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vu-phi-thien/3122058/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.