Mọi người nghe như vậy đều nhìn về phía Vũ Cực Huyền đứng đầu kia với ánh mặt nóng rực, cảm thấy hối hận vì thiên phú cũng nỗ lực bản thân bỏ ra không đủ, không thể lên chức Thái trưởng lão. Nhưng ngay sau đó, Lạc Tịnh Chi nói một câu khiến bọn họ phải suy nghĩ lại:
- Mỗi món ít nhất là năm vạn nguyên thạch thượng phẩm!
Cả đám hóa đá một hồi lâu, ánh mắt nhìn về Vũ Cực Huyền đầy thương hại xót xa, cũng không quên thì thầm bàn tán:
- Cái này… lấy ba món giá trị ít nhất cũng phải mười lăm vạn nguyên thạch trung phẩm, đây là công phu sư tử ngoạm sao?
- Mười lăm vạn nguyên thạch trung phẩm, ta làm hai mươi năm mới được mười vạn… Còn là năm vạn nguyên thạch thì lấy đâu ra? Mười viên trung phẩm mới bằng một khỏa thượng phẩm! Mười viên hạ phẩm bằng một viên trung phẩm.
- Ta tích góp nửa đời người còn không bằng một lần đi ‘thu’ tiền bồi thường của nàng ta!
Một đống dòng chữ bất mãn chửi bới chạy ngang qua đầu bọn hắn, chỉ có Vũ Cực Huyền là đứng yên không chút động tĩnh, mặt xám xịt, hai tay run run cầm túi càn khôn không nỡ rời xa nhìn về phía Lạc Tịnh Chi hận nghiến răng nghiến lợi, lại thấy được sát khí mãnh liệt như ném nàng từ phía bên cực hàn sang cực hỏa, đành cắn răng, lôi ra hai món bảo vật đưa về phía Thập Nhị.
Ngay cả Tam Đại Lưu Chủ cũng không thoát khỏi số phận.
Loading...
Những người khác trong trưởng lão đoàn thấy Thái trưởng lão khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-viet-than-de/1734020/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.