Chương trước
Chương sau
La Thuần cười ha ha nói: “Các người cứ việc thử xem, phi đao của tôi rất khó phòng bị, không giết được Tiểu Lan, thì cũng có thể giết chết Tiểu Tuệ.”

Anh nhìn ra Tiểu Tuệ là người có tu vi kém cỏi nhất trong số những người này. Chỉ cần có thể bắt lấy cô ta uy hϊế͙p͙, không sợ bọn họ không theo sự chi phối của mình.

“Cậu…” Lý Ngọc Hoan tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, Lương Vấn phất tay nói: “Được rồi, tôi có thể cho cậu đóa hoa Minh Thức kia, nhưng cậu phải giúp chúng tôi tiếp tục vào núi tìm kiếm, xem có thể tìm được những thảo dược khác có thể dùng không.”

“Nhất trí!” La Thuần cất phi đao đi.

Tiểu Lan gấp gáp lên tiếng: “Bố, chúng ta không phải sợ anh ta, có con bảo vệ Tiểu Tuệ, anh ta sẽ không làm gì được.”

Tiểu Tuệ kéo áo cô ta rồi bảo: “Nghe lời bố nói đi.”

“Hừ!” Tiểu Lan hất tay ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui.

La Thuần tiến lên hái đóa hoa Minh Thức: “Mấy người yên tâm, tôi đã đồng ý thì chắc chắn tôi sẽ làm được. Tí nữa tôi sẽ đi tìm khắp núi Trường Bạch, còn có tìm được nữa không thì phải xem ý trời.”

“Được!”

Kế tiếp sáu người cùng đồng hành, tiếp tục đi vào trong núi sâu. La Thuần cẩn thận đề phòng, sợ những người này dở trò. Nhưng khi thấy dọc đường đi bọn họ chỉ lo ngắm nhìn cây cỏ, chứ chẳng có tính toán nhỏ nhặt gì, thì anh mới yên tâm. La Thuần thầm nghĩ tính cách của gia đình này không xấu, mình chỉ cần cố gắng là được.


Sáu người đi tìm ba ngày liên tục, không hề có thu hoạch gì.

Buổi trưa ngày thứ tư, La Thuần đứng trêи ngọn núi dõi mắt trông về phía xa, bỗng thấy được một cái khe núi trải dài những đóa hoa màu tím. Anh liền nhớ tới một loại thực vật, nhưng không dám xác định, nên đã nói với mấy người còn lại: “Chúng ta sang khe núi bên kia xem thử đi.”

Tiểu Lan bất mãn nói: “Anh lại muốn lười biếng à, mấy ngày qua chúng tôi đều cẩn thận tìm kiếm, hai người các anh thì lúc nào cũng đứng một chỗ ngắm phong cảnh. Thế mà dám nói là muốn gắng sức giúp chúng tôi! Hai người là đồ lừa đảo, hại tôi không đột phá được!”

La Thuần cười nhạt đáp: “Cô yên tâm, mau đi thôi.”

Anh và Lộ Tinh dẫn đầu chạy tới cái khe núi kia, cả gia đình Lương Vấn cũng đi theo, đến khe núi, thì phát hiện khắp trong khe núi trải dài những đóa hoa nhỏ xinh màu tím phất phơ theo chiều gió, Tiểu Tuệ hái một đóa lên nói: “Đây là hoa gì, đẹp quá!”

La Thuần vội hất bay đóa hoa trêи tay cô ta rồi nói: “Cẩn thận có độc.”

Nhưng trêи tay Tiểu Tuệ đã bị dính màu tím, trong lỗ chân lông rỉ ra chút máu tươi, La Thuần lập tức vận dụng một sợi sức mạnh tinh tú, hút độc tố trêи đầu ngón tay cô ta ra và bảo: “Đây là một loại hoa kịch độc, tên là Ngọ Dạ U Lan, vốn có một ít công dụng giúp Thức Hải mạnh mẽ, nhưng nó rất độc, tác dụng phụ cũng tương đối lớn.”

Tiểu Lan cau mày nói: “Thế này có khác gì vô ích, ai mà thèm mạo hiểm dùng loại hoa kịch độc này.”

La Thuần lấy đóa hoa Minh Thức kia ra nói: “Mấy người tự lựa chọn, dùng một đống Ngọ Dạ U Lan sẽ có tác dụng lớn hơn hoa Minh Thức, nhưng khi luyện hóa rất nguy hiểm. Nếu muốn hoa Minh Thức, tôi cũng có thể đưa nó cho mấy người, còn đống Ngọ Dạ U Lan này sẽ thuộc về tôi.”

Tiểu Lan đảo mắt một vòng, nghi ngờ hỏi: “Anh tốt vậy ư? Hay là có âm mưu xấu xa gì?”

La Thuần nhún vai đáp: “Tùy cô nghĩ thế nào cũng được, cô tự lựa chọn đi.”

Lương Vấn bàn bạc với vợ mình một lúc rồi bảo: “Chúng tôi vẫn muốn hoa Mình Thức, dù sao Ngọ Dạ U Lan rất nguy hiểm.”

Tuy Tiểu Lan nghi ngờ La Thuần chiếm của hời lớn, nhưng vẫn không dám mạo hiểm, dù sao đã có được hoa Minh Thức, trong lòng cũng rất hứng khởi.

La Thuần nhìn xung quanh nói: “Ngọ Dạ U Lan bị hái xuống, dược hiệu mất đi rất nhanh, tôi sẽ hấp thu dược hiệu ở đây! Tiểu Tình, cô hộ pháp cho tôi, không để bất cứ ai tiến vào.”

Lương Vấn nói: “Cậu giúp chúng tôi một cái ơn lớn, chúng tôi cũng sẽ ở bên ngoài hỗ trợ cậu.”

Một nhà bốn người cùng ra khỏi khe núi, canh ở bên ngoài.

Lộ Tinh thì đứng ở bên cạnh La Thuần, một tấc cũng không rời.

La Thuần khoanh chân ngồi xuống, duỗi tay hái một đóa Ngọ Dạ U Lan, dùng chân khí hấp thu hoàn toàn chất lỏng của Ngọ Dạ U Lan vào trong cơ thể, dược hiệu tiến thẳng vào não bộ, lập tức cảm thấy thần thức mạnh hơn một chút. Nước độc của nó thì bị đẩy ra bên ngoài cơ thể, từ ngón tay chảy vào trong bình ngọc.

Dựa vào ký ức của Hải Lão Thanh, chỉ một giọt chất lỏng Ngọ Dạ U Lan , có thể độc chết mười cường giả đại cảnh Hóa Thần, chân khí lôi điện trong cơ thể anh thuộc tính dương, trời sinh có tác dụng khắc chế độc tố âm hàn, hơn nữa còn có sức mạnh tinh tú trợ giúp, hoàn toàn có thể ép độc tố ra bên ngoài cơ thể.

Chỉ có điều tiến triển quá chậm, luyện hóa những đóa Ngọ Dạ U Lan này khiến anh tốn khoảng hai ngày, nhưng được cái hiệu quả rất rõ ràng. Bây giờ thần thức của anh vô cùng mạnh mẽ nhờ sự thúc đẩy của dược hiệu. Mặc dù còn chưa đột phá đại cảnh Hóa Thần, nhưng anh cảm giác mình đã có thể phóng tinh thần ra ngoài, cảm nhận được gió thổi cỏ lay trong vòng nửa mét quanh cơ thể.

Ngọ Dạ U Lan quả nhiên danh bất hư truyền!

La Thuần thu bình ngọc lại, đứng lên nói: “Kế tiếp cần chờ đột phá, tôi phải trở về bế quan.”

Hai người đi ra khe núi, nhìn thấy cả nhà Lương Vấn vẫn canh ở bên ngoài thật, La Thuần thầm thấy cảm kϊƈɦ, cười nói: “Cảm ơn Lương tiên sinh.”

“Không cần phải khách sáo! Chúng tôi mới cần cảm ơn cậu.” Lương Vấn cười đáp: “Nếu đã kết thúc, chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi đây đi.”

“Rất vui lòng!”

Mấy người bắt đầu đi ra khỏi sơn mạch, Tiểu Lan bỗng nói: “Quào, tin tức mới nhất, mỹ nhân của Tuyết Thần Cung Băng đột phá tới đại cảnh Hóa Thần rồi, thật là đáng sợ, mới qua bao lâu đâu chứ.”

“Mau cho em xem.” Tiểu Tuệ muốn giật lấy để xem, thì Tiểu Lan đè cái nút trêи cổ tay, trước mặt lập tức xuất hiện một vầng sáng màu lam nhạt, chiếu ra hình ảnh kèm thuyết minh. La Thuần lơ đãng nhìn sang, sắc mặt lập tức thay đổi, cả người run rẩy.

Bởi vì người được chiếu ra chính là Diệp Băng Dung!

Nhiều ngày không gặp, trông cô càng thêm xinh đẹp xuất trần, còn hơn cả Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.

Lộ Tinh cũng há hốc mồm, lòng đầy kinh hãi, cô ta không ngờ lời La Thuần nói là sự thật, Diệp Băng Dung lại thật sự không chết, trong lòng cô ta dâng trào một thứ cảm xúc khó tả, vừa cảm thấy vui vẻ, vừa loáng thoáng thất vọng.

“Đó… Đó là nơi nào?” La Thuần run giọng hỏi.

Tiểu Lan nghi ngờ đáp: “Tuyết Thần Cung đó, đừng bảo là ngay cả tiên tử Băng Dung anh cũng không biết nhé! Kể cho anh nghe, năm ngoái Tuyết Thần Cung đột nhiên thu nhận một người đệ tử, nghe nói thiên phú dị bẩm, lực lượng tinh thần cực kỳ mạnh mẽ. Tuyết Thần Cung vận dụng tất cả tài nguyên đưa cô ấy tiến vào đại cảnh Hóa Thần. Kế tiếp chính là thời gian cô ấy bắt đầu tỏa sáng. Nghe nói cô ấy tiến cảnh một ngày ngàn dặm, chỉ cần nửa năm đã có thể đột phá tới đại cảnh Phản Hư! Ôi mẹ ơi, cô ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi, thật đáng sợ.”

“Tuyết Thần Cung ở đâu!”

La Thuần dằn xuống nỗi kϊƈɦ động trong lòng hỏi, bốn người này đều tỏ vẻ nghi ngờ, Tiểu Tuệ đáp: “Tuyết Thần Cung là một trong bốn đại môn phái ở Cổ Cảnh đó, sao đến cả chuyện này mà anh cũng không biết?”

Tiểu Lan chen miệng nói: “Đúng vậy đấy, rốt cuộc anh có phải là người ở Cổ Cảnh không?”

Thấy La Thuần không nói lời nào, Tiểu Tuệ trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Chẳng lẽ, anh… Anh là người Trái Đất?”

La Thuần càng thêm kinh ngạc, hỏi: “Thế còn mấy người… Không phải người Trái Đất ư?”

Bốn người Lương Vấn quay sang nhìn nhau, hồi lâu không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.