Chương trước
Chương sau
Ông già áo trắng cầm kiếm bay tới có dáng vẻ hốc hác gầy gò, nhưng thực lực thực thì đã ở trình độ rất đáng sợ.

La Thuần miễn cưỡng vung Dẫn Lôi Kiếm lên đỡ, ngay sau đó trước mắt tối sầm, cuối cùng ứa ra máu, suýt nữa bị đánh ngất xỉu. May là anh mặc long giáp, cản được phần lớn công kϊƈɦ, Thái Cổ Tinh Bàn ở trêи ngực cũng hấp thu hơn một nửa sức mạnh, anh mới miễn cưỡng giữ được mạng.

“Ủa?” Ông già áo trắng kia kinh ngạc cảm thán, nhìn kỹ lại lần nữa. La Thuần miễn cưỡng mở mắt ra, trong sự khủng hoảng, trong mắt lóe lên ánh sáng màu vàng kim lần nữa, phóng ra hai ngọn lửa, đốt cho ông già áo trắng kia hét thảm một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.

Vừa nãy anh không dùng hết toàn bộ ngọn lửa, vẫn lưu lại một con đường lui, chính là để ứng phó với nguy cơ.

Mắt thấy ông già áo trắng kia bày ra biểu cảm dữ tợn tiếp tục lao đến, La Thuần vỗ vào hồ lô, một con thuồng luồng đen mạnh như rồng lao ra ngoài, mở cái miệng to như chậu máu xông tới cắn ông già áo trắng. Ông già áo kia trắng vô cùng sợ hãi, vôi vung kiếm lên chém. Tiểu Hắc không dám đối đầu, xoay người tránh né, nhảy vào cái ao bên cạnh.

Con thuồng luồng chưa thành rồng, chỉ có thể sinh sống trong nước, La Thuần tung người nhảy lên đầu Tiểu Hắc, cả hai cùng liều lĩnh xông tới, không biết đã ăn hết bao nhiêu đệ tử Thần Cung. Ông già áo trắng kia vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, phẫn nộ quát: “Chạy đi đâu!”

Ông ta biết nếu không tiêu diệt được La Thuần và con thuồng luồng này, sợ rằng hôm nay Tần Lĩnh Thần Cung sẽ bị giết sạch. Ông ta vội vàng đuổi theo, bước trêи không trung, tay cầm thanh kiếm Liệt Nhật tỏa sáng bốn phía, một luồng kiếm khí rực nóng như lửa bổ xuống, Tiểu Hắc vội vàng lắc mình né tránh, cái ao nước kia bị chém nổ tung, nước trong ao hoàn toàn bốc hơi lên.

“Phải giết bằng được!”

La Thuần cưỡi Tiểu Hắc đột nhiên xoay người lại, hét to: “Tinh Hà Kiếm!”

Anh buộc phải vận dụng bí pháp trong bí điển Tinh Hà, Dẫn Lôi Kiếm trêи tay đột nhiên huyễn hóa ra bóng kiếm đầy trời, như sao băng rơi xuống người ông già áo trắng.


Người ở đại cảnh Phản Hư mới sử dụng Tinh Hà Kiếm được, La Thuần cố thi triển, chỉ có thể vận dụng sức mạnh tinh tú trong cơ thể.

Sức mạnh tinh tú cực kỳ quý giá, tổn thất từng nào thì con đường tu hành sẽ thiếu đi từng đó trợ giúp, không đến đường cùng thì anh cũng không muốn dùng, nhưng hôm nay thật sự đã liên quan đến cả tính mạng, nếu không dùng, chỉ sợ anh sẽ phải chết.

Ông già áo trắng nhìn thấy bóng kiếm rực rỡ đầy trời, giống như sao băng rơi giữa ban ngày, mỗi một kiếm đều bao hàm uy lực hủy thiên diệt địa, trong lòng không khỏi kinh hãi, giọng run rẩy nói: “Sao thế được, sao có thể thế được!”

Ông ta vung kiếm ngăn cản, nhưng đối diện với bóng kiếm đầy trời, ông ta hoàn toàn không chịu nổi một cú đánh. Trong không khí bỗng bùng lên một màn sương máu, ông già áo trắng hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.

“Thái Thượng trưởng lão chết rồi!”

Đám đệ tử Thần Cung ở phía dưới hô lên, cả quảng trường thoáng chìm trong sự tĩnh lặng. Thái Thượng trưởng lão là đại diện cho người mạnh nhất Tần Lĩnh Thần Cung, nếu như ngay cả ông ta cũng chết, thì Thần Cung xong thật rồi.

Sắc mặt Bạch Hạo Thiên trắng bệch, thoáng chốc lồng ngực đau nhói, quay đầu lại nhìn, chẳng biết Đồ Long xuất hiện ở phía sau ông ta từ lúc nào, dao găm trực tiếp chọc thẳng vào trái tim của ông ta.

“Cung chủ cũng chết rồi!”

Lại có người hét to, tay chân đám đệ tử trêи cả quảng trường đều lạnh như băng. Cung chủ và Thái Thượng trưởng lão đều chết hết, đập vào mắt là cảnh tượng hoang tàn, vô số sư huynh đệ đồng môn không chết thì bị thương, có vài người trong lòng quá tuyệt vọng, ném đi vũ khí trêи tay.

“Không giết người đầu hàng!”

La Thuần hô lên, rất nhiều người cũng liên tục ném vũ khí, bị các đệ tử quân giáp vàng ép quỳ xuống đất.

Hội võ thuật Tinh Hà hoàn toàn giành thắng lợi trong cuộc chiến này, toàn bộ người còn sống ở Tần Lĩnh Thần Cung đều bị bắt hết, người chết thì chôn ở sau núi.

La Thuần được mời lên ngồi trêи ghế Hỏa Ngọc Long trong đại điện ở quảng trường.

Ghế Hỏa Ngọc Long hoàn toàn được tạc từ linh thạch Hỏa hệ, quanh năm tản ra linh khí ấm áp, có thể tăng cường tu vi, cho dù là người bình thường, thường xuyên ngồi trêи chiếc ghế này cũng có thể loại bỏ bệnh tật tính hàn, kéo dài tuổi thọ. La Thuần ngồi trêи ghế rồng vỗ vỗ, ngẩng đầu nhìn đại điện rộng lớn, có cảm giác tựa như hoàng đế.

“Người của Tần Lĩnh Thần Cung biết hưởng thụ thật đấy!”

Đứng ở phía dưới, đám người Lý Thanh Lôi nhìn thấy La Thuần cao cao tại thượng, vẻ mặt uy nghiêm, trong lòng cũng dâng lên cảm giác kính sợ, rũ tay đứng đó, im lặng hơn bình thường rất nhiều.

“Báo cáo hội trưởng, tất cả tù binh đều đã bị bắt lại, tổng cộng một trăm ba mươi năm người!” Một đệ tử quân giáp vàng đi đến, cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc trong đại sảnh, báo cáo xong cũng không dám ho he gì thêm.

La Thuần gật đầu bảo: “Ai muốn ở lại thì cho ở lại, còn không thì để họ đi.”

Ngao Chấn do dự đáp: “Nhưng mà… Lần này anh thu nhận nhiều người như thế, tôi sợ bọn họ sẽ gây xáo trộn ngoài xã hội.”

“Không vấn đề gì.” La Thuần cười nhạt nói: “Tôi cho bọn họ một cơ hội, ai dám vi phạm luật pháp quốc gia, dựa theo quy định của hội võ thuật Tinh Hà chúng ta, giết không tha.”

“Vâng!”

Tên đệ tử quân giáp vàng kia lập tức rời đi, không lâu sau quay lại báo cáo, có tất cả hai trăm hai mươi mốt người muốn ở lại, đa số những người đó đều là đệ tử tạp dịch, không có quá nhiều tình cảm với Thần Cung, mặc dù tố chất không tệ, nhưng vẫn chưa bắt đầu tu hành.

La Thuần đều giữ lại những người này, mấy người khác thì đuổi ra ngoài, ba ngàn quân giáp vàng đóng quân ở đây, dưới sự đồng chỉ huy của Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài.

Sắp xếp những chuyện này xong, La Thuần mới tan họp, vừa ra ngoài thì thấy Ngao Chấn đang đùa giỡn nữ đệ tử tên là Đường Hi kia.

“Thế nào, đại trận phòng hộ của các cô không chỉ bị phá, mà Tần Lĩnh Thần Cung cũng bị chiếm luôn rồi, bây giờ cô tính giải quyết vụ cá cược lúc trước thế nào đây?”

Ngao Chấn cười híp mắt nhìn cô ta, Đường Hi lạnh mặt đáp: “Không sao cả, nếu anh muốn ép buộc tôi, cùng lắm thì kết hôn xong tôi sẽ tự sát.”

Ngao Chấn mất hết hứng thú, lắc đầu nói: “Thế cô đi đi, hi vọng sau khi rời khỏi đây cô sẽ không gây hại cho xã hội, lạm sát người vô tội, nếu không đích thân tôi sẽ bắt cô lại.”

Đường Hi cắn đôi môi, quay lưng bước ra ngoài quảng trường.

“Đợi một chút!” Ngao Chấn gọi cô ta lại, phất tay cắt đứt sợi dây trói trêи tay cô ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn vẫy tay bảo: “Đi đi.”

Đường Hi cứng rắn đi ra ngoài, Lộ Tinh đứng bên cạnh thầm mắng ngu xuẩn, bước tới vỗ cậu ta một phát nói: “Anh không thấy cô ấy không muốn đi à? Mau đuổi theo còn có cơ hội, quấn chặt lấy người ta đi chứ còn đứng đó làm gì nữa?”

Ngao Chấn vò đầu hỏi: “Thật chứ? Nhưng mà dáng vẻ của cô ấy rất kiên quyết… Hơn nữa chúng ta tiêu diệt môn phái của cô ấy, chắc chắn cô ấy rất hận tôi.”

Lý Thanh Lôi tặc lưỡi nói: “Tình yêu luôn bắt đầu từ sự thù hận, cô ấy hận cậu, chứng tỏ trong lòng có cậu rồi!”

Ngao Chấn trừng mắt lườm anh ta rồi nói: “Lúc nói đến tình yêu mấy người đều thành cao thủ, anh có giỏi thì làm đi…!”

“Thế thì để tôi.” Lý Thanh Lôi giả vờ muốn đuổi theo, Ngao Chấn liền đạp anh ta một phát: “Cái tên xấu xa này, anh không biết vợ bạn không thể trêu à?”

Thế rồi cậu ta vội vàng đuổi theo, kéo cổ tay Đường Hi nói: “Đừng đi được không?”

“Buông ra!”

Đường Hi giãy dụa, bộ mặt lạnh lùng tiếp tục bước ra ngoài. Ngao Chấn rất buồn bực, liếc nhìn về phía Lộ Tinh và Lý Thanh Lôi, miễn cưỡng mỉm cười bảo: “Cho tôi chút mặt mũi đi.”

“Anh thì có mặt mũi cái thá gì, nói mà không biết suy nghĩ, lưu manh giả danh tri thức!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.