Đám con gái đứng trêи chiếc thuyền du lịch ở gần đó liền sợ ngây người. Tên Vương thiếu gia bình thường vẫn cao ngạo hống hách mà các cô biết đang quỳ gối trước mặt người ta. Gương mặt Tiểu Mỹ thì càng tràn ngập sự khó tin, lẩm bẩm nói: “Sao có thể chứ ? Thế lực nhà họ Vương lớn như thế, sao lại sợ tên quê mùa kia?”
Ngao Chấn nheo mắt nhìn Vương Khôn cười hỏi: “Bố mày bảo sao? Có phải nhà họ Vương cũng bị tiêu diệt rồi không?”
“Vâng… Vâng.” Vương Khôn mất hồn mất vía, đến bây giờ gã vẫn khó mà tiếp nhận được giọng nói sợ hãi của bố mình: “Nhà họ Vương tiêu rồi, con mau cầu xin người ta tha cho đi, aaa…”
Tiếng hét thảm thiết phá vỡ tất cả ảo tưởng của gã, chỉ có thể quỳ xuống đất cầu được tha.
Ngao Chấn ngồi xổm người xuống, tỏ vẻ ôn hoà nói: “Ngay từ đầu tao đã nhắc mày rồi, không chịu bán thuyền thì ít nhất cũng phải tôn trọng người ta chứ hả? Dáng vẻ ngang ngược ngông cuồng không ai bì nổi của mày thật sự quá ngu xuẩn, chỉ trách mày trêu chọc không đúng người.”
Vương Khôn run giọng hỏi: “Các người, rốt cuộc các người là ai?”
“Hội võ thuật Tinh Hà!” Ngao Chấn nói ra bốn chữ, trong nháy mắt Vương Khôn như mất đi tất cả lực lượng, ngồi tê liệt dưới đất nói: “Thì ra là mấy người, thì ra là Tiểu Lôi Thần…”
“Rồi sư phụ của tao sẽ sớm trở thành Lôi Thần thật sự, bởi vì Dịch Pháp Long chọc phải người không nên đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006337/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.