“Rất đơn giản!” Mạc Ngọc Khôn túm Trương Đại An lên và nói: “Chúng ta tìm hai người khác nhau, để lên đầu đối phương một củ lạc. Nếu có thể dùng phi đao cắt đôi củ lạc mà không khiến người đó bị thường thì sẽ thắng.”
Cậu ta vừa dứt lời, đám người xung quanh liền kinh ngạc hô lên: “Như thế quá nguy hiểm! Trước kia chỉ thấy để quả táo trêи đầu, chứ chẳng ai dám để củ lạc cả, làm sao thấy được chứ? Kiểu gì chẳng đâm chết người!”
“Chưa chắc, anh không nghe người ta bảo rằng mình chơi phi đao rất giỏi à? Nếu luyện từ nhỏ thì chắc vẫn không thành vấn đề. Chỉ không biết tên nhãi kia có đồng ý không.”
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Mạc Ngọc Khôn càng có vẻ đắc ý. Cậu ta liếc nhìn La Thuần nói: “Anh dám không? Không dám thì mau xin lỗi Trương Đại An đi!”
“Có gì mà không dám?” La Thuần vỗ vai Tô Kỳ nói: “Cô ra đứng bên bức tường kia đi.”
Mặc dù đã được tận mắt trông thấy kỹ năng phi đao của anh, nhưng Tô Kỳ vẫn hơi lo lắng, bởi chẳng ai là không có lúc sơ suất cả. Nhưng cô ta không dám cãi lời La Thuần, ngoan ngoãn ra đứng bên bức tường.
Hai người cách nhau khoảng ba mươi mét. Mạc Ngọc Khôn thoáng do dự, đẩy Trương Đại An nói: “Mau lên, để một củ lạc lên đầu mình đi.” Khoảng cách này là giới hạn của cậu ta, nếu xa hơn nữa thì sẽ hơi khó.
Trương Đại An biết kỹ thuật phi đao của người nhà họ Mạc rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006269/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.