Chương trước
Chương sau
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen lao đến, những người này đều là cao thủ Nội Kình. La Thuần đang chuẩn bị phóng phi đao ra, thì đột nhiên phía ngoài có một quả đạn tên lửa bắn về phía anh.

Nếu quả đạn tên lửa đó phát nổ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả mấy người Diệp Thái, mà muốn ngăn cản thì chẳng kịp. La Thuần tung người nhảy lên, ôm quả tên lửa kia vào ngực.

Diệp Chấn Giang hãi hùng, cho dù cường giả Không Cảnh cũng chưa chắc đỡ được một quả đạn tên lửa, chắc chắn La Thuần sẽ bị thương nặng.

Diệp Lập Thiên hầm hừ: “Mày mạnh đến mức nào, chẳng lẽ còn có mạnh đến mức có thể đỡ được một quả đạn tên lửa?”

Một tiếng nổ ầm vang, trêи không trung bùng lên luồng khói dày đặc, cả người La Thuần đều bị nuốt chửng.

Mặt mũi Diệp Băng Dung tái nhợt, run rẩy đến mức suýt ngã xuống đất.

Xung quanh có người tiếc nuối, có người lại hả hê, cười trêи nỗi đau của người khác.

Sương khói tản đi, La Thuần đè tay lên quả hồ lô Tử Kim treo bên hông, chậm rãi bay khỏi mặt đất. Quần áo anh chỉ hơi rách một chút, chứ trêи người không hề có vết thương nào.

“Sao lại thế được!” Diệp Lập Thiên tái mặt, không tin cơ thể con người lại mạnh đến mức này, ông ta hét lên: “Bắn tiếp!”

La Thuần đã chuẩn bị sẵn sàng, phóng hai thanh phi đao ra, quả đạn tên lửa ở bên ngoài còn chưa bay vào đã phát nổ. Người điều khiển khẩu pháo đang núp trong bóng tối cũng bị xuyên thủng đầu.


Ngay sau đó, mười mấy thanh phi đao phóng tới liên tục, tất cả đám vệ sĩ mặc đồ đen đều bị thương, La Thuần phất tay nói: “Bắt lấy bọn họ!”

Các thành viên của hội võ thuật Tinh Hà lập tức tiến lên, nghe lời thì tung một quyền quật ngã, không nghe lời liền giơ tay bổ vào đầu. Trong tích tắc, cả căn phòng khách biến thành địa ngục giữa trần gian, đám phụ nữ đều sợ hãi trốn ở phía sau, run rẩy gào thét.

Ông già đứng ở bên cạnh Diệp Lập Thiên cả giận nói: “Tất cả dừng tay cho tôi!”

Lão tung người vọt nhảy, rút cây roi dài bên hông ra quất về phía Lý Thanh Lôi.

Vụt!

Lý Thanh Lôi cứng rắn đỡ một phát roi, áo anh ta rách tung, nhưng da thịt vẫn không sao. Lý Thanh Lôi trở tay túm chặt chiếc roi của đối phương, hét lớn: “Lão già kia, xuống đây cho tao!”

Kể từ khi anh ta tu luyện “Chàng Thiên Quyết”, cân nặng và chiều cao của anh ta nhanh chóng tăng lên. Bây giờ anh ta đã cao gần hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông chẳng khác gì một con gấu đen. Lý Thanh Lôi chỉ kéo nhẹ một cái, chiếc roi đã đứt đôi.

Đường Hiệp yên lặng chạy tới từ phía sau, đâm thanh kiếm mềm về phía giữa lưng ông già kia.

Ông già kia có võ công, lật ngã người né kiếm. Nhưng còn chưa tiếp đất, Ngao Chấn đã tung ra song chưởng, năm dải chân khí quấn quanh cánh tay, đánh thẳng vào người ông già kia.

Ông già kia kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hộc máu chết tại chỗ.

La Thuần thoáng ngạc nhiên, không ngờ trong mấy ngày mình không ở bên kèm cặp, Ngao Chấn lại có tiến bộ lớn nhất.

Lộ Tinh cũng cực kỳ kinh hãi, trái tim nhảy lên thình thịch. Cô ta tận mắt nhìn thấy ba người kia gọi La Thuần là sư phụ, nói vậy sau này cô ta cũng có thể lợi hại như bọn họ ư? Nếu giỏi như bọn họ, cô ta đâu phải sợ trưởng bối nhà họ Lộ ép buộc này nọ nữa!

Rất nhanh, tình hình đã ổn định lại, cả đám cao thủ bên cạnh Diệp Lập Thiên không chết thì cũng bị thương. Mặt mũi ông ta trắng bệch, cuối cùng ông ta vẫn đánh giá thấp thực lực của La Thuần.

Lý Thanh Lôi bắt lại Diệp Lập Thiên, ném ông ta đến trước mặt Diệp Thái.

“Mày còn lời gì để nói không?” Diệp Thái cúi đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Diệp Lập Thiên thảm hại cười đáp: “Ông thắng rồi. Nếu ông tha mạng cho tôi, tôi sẽ nhường vị trí gia chủ nhà họ Diệp cho ông. Còn tôi sẽ ra nước ngoài, không bao giờ trở lại nữa.”

“Tao không cần thứ đó, tao chỉ muốn mạng của mày thôi.” Diệp Thái chậm rãi lắc đầu.

Diệp Lập Thiên vội nói: “Ban đầu là bố tôi chủ mưu hại chú chín, ông ấy nói muốn cài tang vật cho chú chín, cũng muốn hạ độc vợ chồng chú chín. Tôi bất đắc dĩ mới phải làm thế. Nể tình anh em, ông tạm tha cho tôi lần này đi!”

Diệp Thái kéo người đàn ông xấu xí kia tới, xé lớp mặt nạ silicone trêи mặt ông ta xuống, nói: “Thật tốt vì mày đã chịu nói thật. Đây là người tao tìm để đóng giả, còn người thật đã bị mày giết chết từ lâu rồi. Không may là lúc ấy tao điều tra ra ông ta, nên đã lén lút nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn mày. Người tao tìm đến diễn cũng đạt nhỉ?”

“Mày dám lừa tao!” Diệp Lập Thiên vừa giận vừa hối hận, thầm hận chính mình quá ngớ ngẩn. Thật ra ông ta là người khôn khéo, chẳng qua vừa nhìn thấy người kia liền mất bình tĩnh, nên mới không nghĩ đến rất nhiều chi tiết.

“Mọi người vừa nghe hết rồi chứ?” Diệp Thái nhìn hơn trăm người nhà họ Diệp, xúc động nói to: “Bố mẹ tôi không tham ô, họ không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Diệp, họ trong sạch, tất cả đều tại tên súc vật kia hãm hại!”

Mặt Diệp Chấn Giang đẫm nước mắt, nức nở nói: “Con ơi, tại bố quá ngu ngốc, bố trách lầm con rồi!”

Lão ta cầm thanh kiếm gãy, chém xuống đầu Diệp Lập Thiên, giọng nói đầy căm hận: “Nhà họ Diệp này không có loại người thối nát như mày, mày đã bôi bẩn danh tiếng của cả cái gia tộc này rồi!”

Lão ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thái, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới nói: “Diệp Lập Thái, năm đó là ông sai, cháu về nhà đi!”

Diệp Thái đã rửa sạch được nỗi oan khuất cho bố mẹ, thế nên khoảng cách với nhà họ Diệp trong lòng ông ta đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng ông ta biết, ông ta đối phó với Diệp Lập Thiên, chắc chắn sẽ có những người khác chèn ép ông ta, sợ rằng cứ dây dưa vào đây sẽ không được thoải mái, thế nên ông ta hơi do dự.

Diệp Lập Quân lại gần, ôm vai ông ta rồi bảo: “Về nhà đi, ông có thể làm rạng danh nhà họ Diệp ở Hà Đông, còn ai có năng lực dẫn dắt nhà họ Diệp hơn ông nữa?”

Diệp Chấn Giang cũng gật đầu cười nói: “Về tình hay về lý, vị trí gia chủ này vẫn nên thuộc về cháu.”

Diệp Thái nhìn La Thuần, muốn hỏi ý kiến của anh. La Thuần mỉm cười đáp: “Con không có ý kiến.”

Anh ôm Diệp Băng Dung hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

“Em nghe lời anh.” Diệp Băng Dung khẽ mỉm cười, tựa vào vai anh.

“Được!” Diệp Thái gật đầu đáp: “Ban đầu con rể tôi nói tương lai chỉ có nhà họ Diệp ở Hà Đông, tôi không thể để nó nói không giữ lời được. Vừa lúc Tiểu Thuần mới mua một mảnh đất ở Tề Châu, không bằng nhà họ Diệp chuyển đến đó, tập trung phát triển ở Tề Châu đi.”

“Tôi tán thành!” Diệp Lập Quân giơ tay nói: “Tôi cũng nghe nói đến mảnh đất kia ở Tề Châu, không có ai sống ở đó thọ dưới một trăm tuổi hết.”

Ông ta vừa nói như thế thì những người còn định phản đối cũng đồng ý ngay. Suy cho cùng, làm gì có ai không muốn sống thọ chứ? Diệp Chấn Giang lại càng hết sức đồng ý. Lão ta đã là cường giả Không Cảnh, biết rõ tìm được một mảnh đất phúc là điều quan trọng biết nhường nào.

Kế tiếp, sau khi giành được vị trí đứng đầu, Diệp Thái bất đầu phân chia lại tài sản. Ông ta tước hết cổ phần của những người thân thiết với Diệp Lập Thiên, đuổi bọn họ đến mấy công ty nhỏ của nhà họ Diệp ở phía nam. Đám người Diệp Lập Quân thì được trọng dụng. Bản thân Diệp Thái giữ nhiều cổ phần của nhà họ Diệp nhất, nắm chặt mạch máu kinh tế của gia tộc này. Sau lưng ông ta còn có La Thuần làm chỗ dựa, xem như đã nắm quyền lớn nhất, hoàn toàn nắm giữ nhà họ Diệp trong tay.

Thoáng chốc, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, rốt cuộc Diệp Băng Dung cũng có cơ hội hỏi chuyện La Thần. Cô ghé tai La Thuần hỏi nhỏ: “Sao anh lại dẫn Lộ Tinh tới đây? Anh không biết là em sẽ ghen hả?”

La Thuần cười ngượng đáp: “Anh nhận cô ấy làm đồ đệ!”

“Cái gì?” Diệp Băng Dung đột nhiên có cảm giác hơi lo lắng. Bất kỳ người phụ nữ nào đi cạnh La Thần cô đều không sợ, nhưng Lộ Tinh là người duy nhất có thể so sánh với cô cả về ngoại hình lẫn phong thái, cô không lo lắng sao được.

Ngoài cửa bỗng có người chạy vào: “Cụ, có rất nhiều người nhà họ Lộ đến đây, họ muốn gặp gia chủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.