"Anh ta chính là La Thuần?" Đường Mộng Quân há miệng, nhìn Ngải Vũ Phi với vẻ khó hiểu, hỏi: "Cô vẫn luôn qua lại với kẻ thù của nhà mình ư?"
"Đúng đấy, là người nhà họ Ngải, bất kể thế nào cũng phải có chút lương tâm chứ, đã không giúp nhà họ Ngải thì đừng qua lại thân thiết với kẻ thù , haizz."
Đường Hoán Phong khẽ lắc đầu, thầm nghĩ nếu đã đi sai đường thì không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Một khi La Thuần chết, e rằng cô ấy sẽ phải chịu sự trừng phạt của gia tộc, ăn cây táo, rào cây sung là tôi không nhẹ đâu.
Bành Tuyết vẫn khó hiểu hỏi: "La Thuần là ai thế? Có phải là cái tên đã đắc tội với nhà họ Ngải không? Thì ra chính là anh ta, trông cũng chẳng có gì đặc biệt tốt nhất là sai người vặn gãy cổ anh ta đi!"
Ngải Vũ Bằng vô thức lùi hai bước trên khán đài, cười ha ha: "Mày dám đến thật à, nếu mày đã mang mạng sống đến tặng thì đừng trách chúng tạo không khách sáo! Lão Dương, lên!"
Phó Dương lắc đầu nói: "Không cần đánh nữa, tôi không phải đối thủ của cậu ta."
Ngải Vũ Bằng không vui: "Không đánh sao biết được? Dù cho không phải là đối thủ của nó thì cũng phải đánh!"
"Hừ!" Phó Dương phất tay áo đi tới chỗ khán giả ngồi, phớt lờ Ngải Vũ Bằng. Trong lòng Ngải Vũ Bằng bực tức, nghĩ bụng chờ khi nhà họ Ngải sở hữu chức hội trưởng hội Đồng | Minh, việc đầu tiên hắn làm sẽ là trừng trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006207/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.