Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau
"Sao cơ?” Đám đông sững sờ đưa mắt nhìn nhau, họ không hiểu tại sao La Thuần đã đánh thẳng rồi mà vẫn muôn gia nhập hội Đông Minh. Đỉnh Phát Nguyễn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, gã ưỡn ngực như con gà trống và nói: “Cậu biết sự lợi hại là tốt rôi, còn không mau qua đây lây giấy chứng nhận hội viên!” La Thuần vo tròn một cục giấy trên bàn, giơ tay búng nó bay đi, cục giấy "hạ cánh" đúng ngay đầu gồi của Định Phát Nguyên. Đỉnh Phát Nguyên “hự” một tiếng quỷ rạp xuông đât, người ngã về phía trước, giáy chứng nhận trong tay bay tung lên, được Lý Thanh Lôi đỡ lây. “Không cần hành lễ long trọng vậy đâu, chúng tôi sẽ giữ giấy chứng nhận, ông có thể đi được rồi!" La Thuần khẽ nhập một ngụm trà cứ như anh chưa từng làm gì vậy. Đỉnh Phát Nguyễn ngã một cách vô cùng thảm hại, vội càng đứng dậy, tức giận nói: "Cậu... Cậu dám làm nhục quản lý của Hội Đông Minh, cứ đợi bị xử phạt điI Tốt nhật cậu hãy đên đại hội võ thuật Tê Châu tháng sau, tới lúc đó tôi sẽ cho cậu đẹp mặt” La Thuần đáp: “Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ tới! Thanh Lôi, tiến kháchl" Lý Thanh Lôi chạy lấy đà mấy bước, trông như sắp đạp Đinh Phát Nguyên ra khỏi cửa vậy. Đỉnh Phát Nguyên sợ đến mức suýt tè ra quần, vội vàng trốn ra khỏi cửa, vừa chạy vừa dùng những câu chửi bới đề uy hiếp. Đám đông trong phòng được trận cười vỡ bụng, sau đó có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi đứng ra nói rằng: “Sư phụ La, tôi là thầy dạy của một võ quán Thái Cực Quyền ở thành Bắc. Tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, nghe nói Hội Đằng Minh do nhà họ Ngải ở Tề Châu khởi xướng. Gia đình đó có bốn vị Tông Sư Thiên Cảnh, nghe đồn ông cụ Ngải Thượng Toàn của nhà đó đã là Đại tông sư Thiên Cảnh viên mãn, công thêm Nhị Lão Âm Dương . ban nấy, họ có tông cộng sáu vị Tông sư. Hội Đồng Minh chèn ép cho tất cả võ quán ở đất Tề Lỗ không ngóc đầu lên được, tôi đã quyết định đóng cửa võ quán luôn rôi. Cậu đắc tội với mây người đó thì phải hệt sức cân thận!" “Đa tạ cụ đã nhắc nhở.” La Thuần chắp tay đáp lễ: ˆKhông biết Ngải Thượng Toàn kia lợi hại đên mức độ nào?” Ông cụ kia đáp: "Khó có thế phân cao thấp với sư phụ La, chỉ là... Dù gì họ cũng có tận sáu vị Tông sư, nêu hợp tác với nhau, sư phụ La chưa chắc đã có thẻ chông đỡ nôi!” Trên gương mặt của các vị sư phụ già khác cũng lộ vẻ âu lo, một số người lên tiếng: "Đúng vậy đó, nhà họ Ngải là gia tộc võ thuật gia truyền lâu đời, trong tay có vô số Tông sư, bây giờ lại thêm một Hội Đồng Minh, không ai có thê địch lại họ được. Sư phụ La đừng đắc tội với họ quá mức!” La Thuần mỉm cười bình thản: "Xem ra các vị đều có ý kiến với nhà họ Ngải này, giả dụ nhà họ Ngải bị diệt trừ thì sao?” “Làm sao có chuyện đấy được!" Đám đông bắt đầu bật cười, đồng loạt lắc đầu và đáp: "Nhà họ Ngải là gia tộc lâu đời chiếm lĩnh vùng Tề Lỗ, sở hữu doanh nghiệp trải khắp khu vực phía Bắc, làm sao nói diệt là diệt được!" “Nếu sư phụ La có thể lật đỗ được nhà họ Ngải. trở thành 'Anh lớn' của Hội Đồng Minh, vậy thi đó đúng là niêm tự hào của đất Hà Đông chúng ta, mọi người đều giơ hai tay ủng hô.” “Nói ra thi nghe có vẻ nhẹ nhàng lắm, mà nghĩ đến thì thôi dẹp đii” Nghe tiếng thảo luận của mọi người, La Thuần chỉ cười chứ không nói gì, Lý Thanh Lôi ở bền cạnh hiểu rõ ngụ ý của sư phụ nhà mình. Hóa ra sư phụ gia nhập Hội Đông Minh là vì muôn làm 'Anh lớn, đến lúc đó họ tha hỗ hô mưa gọi gió, chỉ cân nghĩ tới cũng đủ phân khích rồi! Lễ khai trương nhanh chóng kết thúc, La Thuần về nhà trước, dặn Lý Thanh Lôi trông coi võ quán. Hôm đó, võ quán bị người ta chen chúc đến mức như muốn sập luôn, người đến đăng ký theo học đông nghìn nghịt, thậm chí có cả người từ nơi khác đên đây đề học võ. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Trước đó La Thuần đã đánh bại Tống Đông, tiếp đến anh lại hạ gục Nhị Lão Âm Dương, tiếng tăm lan xa, cộng thêm công lao quảng bá của truyền thông, Hội võ thuật Tỉnh Hà nghiễm nhiễn trở thành võ quán nổi tiếng nhất của vùng Tề Lỗ. Lúc này đây, nhà họ Ngải ở Tề Châu đang tổ chức hội nghị cấp cao. Sau khi nghe xong báo cáo của Định Phát Nguyên, tất cả thành viên của nhà họ Ngải có mặt ở đó đêu măng La Thuần quá ngông cuồng! Ngải Thế Quốc ngồi ở vị trí chủ trì, mặt mũi tối sầm đi: "Vũ Bằng nói không sai, ông cụ nhà chúng ta đã lâu không ra tay, xem chừng có người đã quên mật địa vị của nhà họ Ngải rồi! Thắng nhãi kia cậy mình là một Tông sư mà đã huếnh hoang như thê, không coi nhà họ - Ngải ra gi, lần này, chúng ta phải "giết gà dọa khỉ' *, đê cái đám không chịu nghe lời ây biết được kết cục khi đôi đầu cùng nhà họ Ngải!” *Giết gà dọa khỉ - sát kê hách hầu: một kế trong binh pháp tôn tử, vì theo dân gian lũ khỉ rất sợ máu tươi nên trước tiên phải giết một con gà cho lũ khỉ nhìn thây đê dễ bê răn day. “Chỉ cần tháng sau nó đến tham gia đại hội võ thuật Tè Châu, khi ấy chúng ta sẽ khiến nó có đi mà không thể về" “Lỡ như nó không đến thì sao?” “Thế thì đánh tới tận cửa, tiêu diệt tận gốc nó luôn! Đừng quên chúng ta không chỉ có mỗi ông cụ chồng lưng, còn có cả cái vị đến từ nhà họ Diệp kia giúp chúng tal Thăng nhãi kia chặt đứt hai bàn tay của Diệp thiếu gia, người ta không tìm nó tính sổ mới là lạ đấy!” Nghe tới "vị đó của nhà họ Diệp”, những người có mặt đều nở nụ cười, Ngải Vũ Bằng cười lạnh: “Nêu muôn trách thi chỉ có thê trách bản thân nó quá huênh hoang, tự chuốc họa vào mình, có chết cũng đáng đời!" Trong vòng một tháng sau đó. La Thuần liệt kê danh sách đề Diệp Băng Dung thu mua các loại dược liệu vả linh vật giúp mình, đông thời giúp đỡ Lý Thanh Lôi rèn luyện cơ thê. Hai người chỉ cần đến nửa tháng, Lý Thanh Lôi đã luyện thành công lớn, cả người đã có thê đôi kháng cùng đao kiểm như sắt đá, bước đâu tiên vào cảnh giới Tông sư Hoảnh Luyện. Bây giờ nếu gặp lại Nhị Lão Âm Dương, tuy rằng anh ta vẫn chưa địch nỗi họ, nhưng cũng không còn bị đánh đên mức không ngóc được đầu lên nữa. Lý Thanh Lôi cảng thêm kính trọng La Thuần như thần như thánh, thử hỏi tìm đâu trên đời này được mấy người có thể giúp mình đạt thành Tông sư chỉ trong nửa tháng? Còn “Dưỡng Thị Công" của Đường Hiệp cũng đạt được tiền bộ không hẻ nhỏ nhờ sự giúp đỡ của La Thuần, cậu ta sắp đột phá cảnh giới Ngự Khí, bước chân vào con đườngtu hành. Bộ kiếm pháp 'Tuyết Mệnh Thập Lục Kiếm' của cậu ta càng thêm thuần thục, chỉ cần ra tay đã thấy sát khí vùn vụt, tàn nhẫn và vô tình, đến cả Lý Thanh Lôi nhìn vào là cũng phải e sợ: Qua một thời gian tìm hiệu, La Thuần đã nắm được đại khái cách thức luyện công của người học võ thời nay. Những người này luyện nôi kình từ việc luyện tập quyền cước, đạt được mục đích dùng nội kinh để đả thương người khác. Tông sư Thiên Cảnh mà người đè vẫn nhắc tới lại là trình độ vận dụng nội kình theo ý thích của bản thân mình. La Thuần thì đi theo con đường tu hành, ngay từ lúc ban đầu, anh đã luyện ra chân khí, không chỉ mạnh mẽ hơn hẳn nội kinh mà tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn. Giống như Đường Hiệp, tuy câu ta chỉ vừa luyện được một chút chân khí nhưng đã ngang hàng với cao thủ Nội Kình rồi, phối hợp cùng bộ kiếm pháp Sát Nhân vốn có, cao thủ nội kinh bình thường tìm tới thì cũng chỉ như tự tìm chỗ chết thôi. “Xem ra người học võ trên thế giới này đều không hiễu cách thức tu luyện!" La Thuần đưa ra kết luận như vậy, đồng thời trong lòng anh cũng tồn tại một câu hỏi: “Rốt cuộc trên đời này, có ai cùng chung con đường tu hành với mình không? Nêu có, tại sao đến bây giờ người đó vận chưa xuất hiện?” Thời gian một tháng chớp mắt đã trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày đại hội võ thuật Tê Châu. Lý Thanh Lôi và Đường Hiệp đều có tiến bộ rõ rệt, La Thuần yên tâm đề họ ở lại Hà Đông bảo vệ người nhà họ Diệp, còn một mình anh bước lên máy bay thăng tiên tới Tê Châu. Đối phó với nhà họ Ngải, chỉ mình anh là đủ. Cho dù không địch lại, anh vẫn còn ngọn lửa từ hô lô Tử Kim, cùng lắm thì thiêu sạch cả đám là xong. Tẻể Châu là một thành phố rất phôn vinh, tính tình La Thuần vốn khiêm tốn, sau khi xuống máy bay, anh định bắt một chiếc taxi đê tìm khách sạn, không ngờ vừa tới sân bay, anh đã nghe thây tiêng gọi sau lưng mình: “Ngài Lai” La Thuần quay đầu lại, thấy Ngải Vũ Phi phần khích chạy tới, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc lộng lây, đội mũ lưỡi trai, khí chát ngút trời. “Thật trùng hợp, không ngờ có thễ gặp được anh ở đây!” Ngải Vũ Phi tươi cười, kéo cô gái xinh đẹp bên cạnh tới: “Đây là bạn thân của tôi- Đường Mông Quân, cô ấy từ thủ đồ tới đây tham gia đại hội võ thuật Tế Châu đó.” Sau đó cô chỉ vào La Thuân giới thiệu: "Đây là La tiên sinh, anh ây rất đỉnh đây!” “Chào anh!" Đường Mông Quân liếc mắt nhìn cách ăn mặc của La Thuần, sắc mặt cô ta lạnh nhạt đi nhiêu, chỉ khẽ gật đầu thay lời chào hỏi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau