La Thuần cố kiềm chế cơn tức giận, suy nghĩ một lúc lâu nói: “Nếu cậu giết Hàn Khắc thì không thể thoát khỏi kết cục bị xử bắn, vậy thì ai sẽ chăm sóc Tiểu Lâm đây? Cậu định để cô ấy sống nửa cuộc đời còn lại trong đau khổ sao? Hàn Khắc để tôi xử lý, cậu hãy chăm sóc Tiểu Lâm cho tốt, tranh thủ để cô ấy sớm hồi phục, sau đó thì đến nơi khác sinh sống.”
Lý Bình lặng im không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cơn sóng triều trong lòng La Thuần dâng lên, thầm nghĩ nếu chuyện này xảy ra ở chiến trường thì chỉ cần một phát súng là có thể giải quyết được ngay. Nhưng tại sao ở đây Hàn Khắc lại tự do tự tại như vậy? Dù vụ án được phá, cùng lắm hắn tìm người chịu tội thay ra nhận tội, sau đó lại tiếp tục làm chuyện xấu. Tại sao loại người độc ác này có thể làm xằng làm bậy, còn người tốt thì phải mặc cho kẻ khác ức hϊế͙p͙?
Không bao lâu sau, đột nhiên có một vị cảnh sát đi từ bên ngoài vào, mở cửa ra nói: “Các anh có thể đi rồi.”
La Thuần lập tức kéo Lý Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Dung đang ngồi chờ ở đại sảnh, sắc mặt cô có vẻ không được vui cho lắm. Sau khi nhìn thấy hai người họ, cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng, cảm ơn anh và chị dâu, em đến viện xem Tiểu Lâm thế nào trước đây.” Lý Bình có vẻ thẫn thờ, dứt lời, cậu ta quay người chầm chậm rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006118/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.