Diệp Băng Bồng bị đánh cho nước mắt rưng rưng, trêи mặt hằn rõ năm ngón tay, nhưng không dám nói lời nào. Diệp Băng Dung thấy vậy hô lên: “Bố làm gì thế? Băng Bồng lớn rồi mà bố còn đánh nó, làm sao nó còn mặt mũi để gặp người khác?”
“Nó vẫn còn mặt mũi để gặp người ta nữa chắc!”
Sắc mặt Diệp Thái xanh mét, ông ta chỉ vào Diệp Băng Bồng rồi nói: “Vâng, các người lớn rồi, tôi không xen vào chuyện của các người. Nhưng tôi không thể để các người làm hại người khác. Diệp Thái tôi không muốn đứa con mình nuôi lớn biến thành khối u ác tính gây hại cho xã hội! Hôm nay mày bày mưu hãm hại La Thuần, ai biết ngày mai mày có thông đồng với đám lông bông ngoài kia để hãm hại tôi không?”
“Ông nói linh tinh cái gì đấy!” Đường Thiền một lòng bênh vực con gái, nói: “Băng Bồng là con đẻ của ông, làm sao hại ông được.”
Diệp Thái mắng: “Bà im đi! Nó không hại tôi ư? Cả ngày ẩu đả đánh nhau, thử hỏi tôi đã phải tới cục cảnh sát bảo lãnh cho nó bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần nhìn thấy cục trưởng tôi đều thấy xấu hổ vô cùng! Con đẻ cái nỗi gì? Mỗi năm sinh nhật tôi, La Thuần đều gọi điện hỏi thăm tôi. Nó làm lính chẳng kiếm được bao nhiêu, những vẫn tự nguyện dùng tiền tiết kiệm cả năm mua quà sinh nhật cho tôi! Bà hỏi xem đồ súc sinh kia đã làm gì? Bức tranh tôi chi một ngàn vạn mới mua được, mà nó dám bán để lấy tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ve-sieu-dang/2006116/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.