Người là ánh trăng, xoa dịu màn đêm tối, ngọt ngào giống như đóa hoa phù dung. Một tiếng hát cất lên, khiến cho lòng ai xao xuyến. Mọi thứ, dường như bị lu mờ khi đứng trước bóng hình ai. Ngọt ngào, ấm áp, khiến lòng say mê. Buồn vui, hạnh phúc, tất cả lại chỉ giống như một hồi ác mộng.
Hắn đối với y là đau, là yêu, là thương vô hạn. Hắn muốn gửi trao đến y tất cả tình cảm chân thành của hắn. Hắn muốn dâng tặng toàn bộ cuộc sống này cho y. Dẫu biết yêu là đau đớn, là muôn kiếp bất tiêu tan. Dẫu biết, yêu một người không nên yêu chính là tự tìm đường chết, nhưng trái tim lại tàn nhẫn không chịu lắng nghe sự khuyên bảo của lý trí.
Buông tay, liệu có thể hay sao? Khi mà con tim đã quá yêu, yêu đến điên cuồng? Thời gian có thể làm chủ được mọi thứ, duy chỉ có trái tim là không thể nào thay đổi. Có trách, chỉ là trách có duyên nhưng không phận. Tình yêu, nó đầy đau đớn, nhưng cũng thật thiêng liêng. Chẳng có bữa tiệc nào không có kết thúc. Cũng chẳng có bông hoa nào nở mà không có lúc tàn. Vạn vật biến đổi, phụ thuộc vào ý trời. Trách chi người vô tình? Thời gian, người cũng thay lòng mà thôi...