Chương trước
Chương sau
“Đồ khốn nạn các người, Thiên nhất định sẽ không tha cho các người.” Hà Ngọc Vinh dịch dung thành Lê Tuyết Tương cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng.

Ngụy Nguyên Trác không nhịn được cười lớn, ngay lập tức nói giọng chế nhạo: “Bà Tương, bà đừng sốt ruột, chúng tôi sẽ rất nhanh bắt được Thiên của bà thôi.”

“Đến lúc đó, chúng tôi sẽ cho Thiên của bà đi trước một bước, đi đến âm ty địa phủ để giúp bà thăm dò đường, cũng coi như là giúp đứa con bất hiếu của bà tận lực làm chút chữ hiếu cuối cùng.”

Ngụy Nguyên Trác nói xong, tất cả người xung quanh anh ta đều cười rộ lên.

Vốn dĩ Ngụy Nguyên Trác muốn chế nhạo Lê Tuyết Tương nhưng trạng thái tinh thần của Lê Tuyết Tương quá tệ nên không thể nào thể hiện ra được sự tuyệt vọng và căm giận để khiến anh ta hưng phấn, việc giày vò cũng chỉ là vô vị.

Dù sao thì Lê Tuyết Tương cũng đã rơi vào tay anh ta, Ngụy Nguyên Trác muốn giày vò, hành hạ lúc nào thì hành hạ lúc đó, không cần phải nhất thời vội vàng.

Vì vậy nên Ngụy Nguyên Trác vô cùng lịch sự nói với Đinh Điểu: “Giáo chủ Điểu, làm phiền ngài nhanh chóng đưa bà ta đến máy bay. Chân Nguyên Phái của ngài lần này đã lập được đại công, chúng tôi nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng.”

“Đây vốn dĩ là bổn phận của tôi, chỉ có thể nói là hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.” Lưu Đại Thông dịch dung thành Đinh Điểu khiêm tốn nói nhưng trên nét mặt vẫn để lộ ra vẻ vui mừng khó mà che giấu.

Ngụy Nguyên Trác nhìn ánh mắt, không khỏi nghĩ thầm: “Ông cứ việc giả vờ giả vịt đi, ai chẳng biết ông có nết tốt gì.”

Nhà họ Ngụy đột nhiên đối xử với Đinh Điểu theo quy cách tôn trọng như vậy, ngoại trừ việc Đinh Điểu đã bắt Lê Tuyết Tương để cho bọn họ có thế chủ động tuyệt đối khi đối phó với Lê Vĩnh Thiên, còn có một nguyên do quan trọng khác đó chính là bọn họ biết rằng hành động của Hồ Quý Trai đã thất bại rồi.

Từ việc này, những người thuộc hạ thân tín cuối cùng của Ngụy Nghiêm, cái gọi là cao thủ võ lâm chẳng qua chỉ là một đám người làm hỏng việc thì nhiều chỉ có phá là giỏi.

Nhớ ngày trước, Lê Vĩnh Thiên cử Trương Minh Nguyệt đến nước Dẫn Dao để thực hiện việc chém đầu và cũng đã giành được thành công, và cử Hà Ngọc Vinh đi đến Sư Quốc để ám sát vua Sư quốc và cũng đã giành được thành công.

Và bản thân lần này đã cử U Minh giáo đến Sư quốc để bắt sống vua Sư quốc mới. Thủ lĩnh Hồ Quý Trai của U Minh giáo đã đích thân ra tay, nhưng thiếu chút nữa đã bị tiêu diệt toàn bộ!



Vua Sư quốc gửi cho Ngụy Nghiêm một video quay cảnh những giáo đồ U Minh giáo bị tàn sát trong khe núi sâu, và còn tuyên bố rằng bọn họ sẽ ăn miếng trả miếng. Hơn thế nữa bọn người Vương Phó Luân cũng đã bị vua Sư quốc bắt giam.

Hiện giờ các cuộc đàm phán đã hoàn toàn rạn nứt, đổ bể. Vua Sư quốc kêu gào rằng nhất định sẽ tiến vào long cung của Long quốc, khiến cho Ngụy Nghiêm phải trả một cái giá thê thảm do chính hành động lỗ mãng, khinh suất của mình gây nên.

Ngụy Nghiêm đương nhiên sẽ chẳng đời nào chịu thừa nhận rằng người là do ông ta phái đến. Đầu tiên ông ta phải ra sức phủ nhận rằng bọn người Hồ Quý Trai là người của Long Quốc.

Tiếp theo cho dù có là người của Long Quốc thực hiện, thì cũng chính là âm mưu của phe chủ chiến phi chính phủ đưa ra, và nó không hề liên quan gì đến tể tướng của ông ta.

Nhưng cho dù Ngụy Nghiêm có giải thích thế nào đi chăng nữa, vua Sư quốc cũng không nghe. Sư Quốc đã cho một đội quân hùng hậu đóng quân ở biên giới phía Bắc Long Quốc. Mối quan hệ giữa hai nước đã đạt đến trạng thái vô cùng căng thẳng.

Ngụy Nghiêm bị dọa cho đến nỗi ngủ không yên giấc. Mặc dù bốn vị Hộ soái đã nhiều lần xin lệnh muốn sống chết một phen với vua Sư quốc nhưng Ngụy Nghiêm sợ như vậy làm sao có thể liều lĩnh nguy hiểm như vậy được. Ông ta đến cả hoạt động chuẩn bị cho trận chiến cũng chẳng dám bởi vì ông ta lo sợ sẽ chọc tức vua Sư quốc.

Hiện giờ Ngụy Nghiêm cuối cùng cũng đã biết được rằng năng lực của bản thân thua kém Lê Vĩnh Thiên rất nhiều. Long Quốc được giao cho ông ta, ông ta lại căn bản chẳng thể đủ năng lực để tiếp quản.

Nhớ ngày trước, Hà Ngọc Vinh đã bị bắt làm tù binh sau khi ám sát thành công vua Sư quốc, Lê Vĩnh Thiên đã nổi giận dựng ngược cả tóc, trực tiếp dẫn một đội quân phá tan ngục tù và đánh chiếm Sư quốc.

Nhưng hiện giờ hành động của Hồ Quý Trai đã thất bại, vua Sư quốc đã điều binh đến biên giới phía Bắc của Long Quốc.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, chỉ khi so sánh ông ta mới biết được bản thân yếu đuối chẳng làm được gì, còn Lê Vĩnh Thiên lại đội trời đạp đất, tinh thần bất khuất đến nhường nào!

Còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng khiến cho Ngụy Nghiêm lo sợ đánh trận đó chính là loạn lạc.

Một khi chiến tranh xảy ra, quyền lực nhất định sẽ ngiêng về võ tướng. Hiện giờ trong mắt ông ta, những tên võ tướng đó ai cũng đều có thể đi cùng phía với Lê Vĩnh Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.