Một kiếm vừa rồi kia là của Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên cũng không tiếp tục tấn công Đinh Điểu nữa mà lại ôm chặt lấy thân thể Triệu Đình Vũ. Triệu Đình Vũ nhìn thoáng qua Lê Vĩnh Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên tới, người anh ta muốn bảo vệ được cứu rồi, mà chính anh ta cũng sẽ không còn lo lắng mà đi về thế giới khác.
Lúc trước anh ta hận mình không thể dùng sinh mạng bảo vệ người nhà, bây giờ rốt cuộc anh ta đã đạt được ước muốn, chết cũng không tiếc.
“Hộ… Hộ soái, tôi… Tôi không làm anh mất mặt… Sau này… Sau này em gái tôi sẽ giao cho anh, thay tôi…”
Trông thấy Lê Vĩnh Thiên tới, thần kinh căng cứng của Triệu Đình Vũ lập tức thư giãn. Anh ta bắt đầu dùng sức lực cuối cùng bàn giao hậu sự, anh ta chết cũng không hối tiếc, nhưng người duy nhất không thể để mặc được là em gái anh ta.
Triệu Vũ Ngọc nghe Triệu Đình Vũ nói thế thì đau lòng đến mức suýt ngất đi.
Cô ấy nhanh chóng chạy đến trước mặt Lê Vĩnh Thiên, hai tay ôm chặt chân Lê Vĩnh Thiên.
“Hộ soái, van xin anh, anh mau cứu anh của em…” Tay hai anh em nắm chặt lấy nhau, đám người trông thấy hai anh em sinh ly tử biệt đều rối rít rơi nước mắt.
Đương nhiên ngoại trừ bọn người Lê Vĩnh Thiên, Lưu Đại Thông và Đinh Điểu.
“Triệu Đình Vũ, cậu nói bậy gì đó, em gái của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913867/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.