“Đi chết đi thằng nhóc chết tiệt!” Đột nhiên lão Bốn phát động tấn công, khí thế mạnh mẽ giống như đào núi lấp biển. Triệu Đình Vũ giống như con thuyền nhỏ trên vùng biển mênh mông, cơ thể không ngừng lay động trong cuồng phong.
Trái tim của Khương Hà Bằng như chìm vào đáy vực, vốn dĩ ông ta còn nghĩ Triệu Đình Vũ không đánh lại thì còn có thể rút lui, nhưng lão Bốn vừa tấn công đã chặn hết đường lui của Triệu Đình Vũ. Cho dù là tiến hay là lui, Triệu Đình Vũ đều chỉ có một con đường chết.
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của lão Bốn, Triệu Đình Vũ lại từ từ nhắm mắt lại, Khương Hà Bằng khẽ thở dài.
Ông ta còn tưởng rằng cậu thanh niên trẻ tuổi này sẽ tạo nên một kỳ tích gì đó trước mặt ông, nhưng bây giờ xem ra dưới khí thế mạnh mẽ của lão Bốn, anh ta đã không hề có ý muốn sống, chỉ nhắm mắt chờ chết.
Tất cả đều ở trong lòng bàn tay, lão Bốn hơi lâng lâng, chẳng những gã muốn thắng, mà còn muốn thắng đẹp mắt.
Vì thế gã giơ cao tay phải lên, biến quyền thành chưởng, mạnh mẽ vỗ xuống đầu của Triệu Đình Vũ.
Dựa theo kế hoạch của lão Bốn, một chưởng này bổ xuống sẽ chém Triệu Đình Vũ thành hai khúc.
“Anh ơi chạy mau!” Mặc dù Triệu Vũ Ngọc không biết võ công, nhưng cũng có thể cảm nhận được sát khí vô biên toát ra từ trên người lão Bốn. Cô ấy liều mạng nhào về phía Triệu Đình Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913863/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.