“Bọn họ có thể đi cũng không tệ, lỡ như chọc vào anh ta rồi, anh ta nhắm vào cô thì sao?” Lê Vĩnh Thiên nhỏ giọng nói.
“Hừ, cho dù lấy được thủ lệnh rồi, tôi vẫn có thể không thèm nể mặt.” Vẻ mặt Bình Loan khinh thường nói.
“Như vậy chức vụ ngày mai của cô sẽ bị huỷ, bây giờ chúng ta không thể vứt bỏ chức vụ hội trưởng của hội hộ pháp này.” Lê Vĩnh Thiên rất kiên nhẫn nói.
“Ai chúng ta với anh, vừa rồi tôi không có làm việc riêng trái pháp luật nhé, chỉ giải quyết việc chung thôi. Nếu như anh vẫn giết người trước mọi người như vậy, sớm muộn tôi cũng sẽ bắt anh lại.” Bình Loan đỏ mặt nói, một câu chúng ta của Lê Vĩnh Thiên khiến trong lòng cô ấy sinh ra một chút cảm giác liên tưởng kỳ diệu.
Người của Đinh Điểu hốt hoảng bỏ chạy, nhưng cũng không quên khiêng cả cái xác kia đi.
Lần này Bình Loan rốt cuộc không cần phụ trách nhặt xác.
“Hộ Soái, xảy ra chuyện gì, sao tôi lại thấy số lượng lớn người tập võ rời khỏi nơi này?” Lúc này Hà Ngọc Vinh giống như một cơn gió bay tới, nhìn Lê Vĩnh Thiên lo lắng hỏi.
“Hừ, vừa rồi cô cần gì phải đi, nếu như không phải lời nói của hội trưởng Bình Loan kịp thời xuất hiện, một cánh tay của tôi cũng không có.” Lê Vĩnh Thiên liếc nhìn Hà Ngọc Vinh, vẻ mặt bất mãn.
“Chuyện này… Chuyện này, tôi và tổ trưởng Minh Nguyệt không phải đuổi theo kẻ địch sao.” Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913837/chuong-1280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.