Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Ly Bình nhếch nhác như vậy, Nguyễn Tú Hằng và Lê Tịnh Vi đều không thể nhịn được mà cười ra tiếng.
Chu Ly Bình vốn dĩ muốn trút giận lên người hai người, nhưng trong lúc vô tình đã chạm phải ánh mắt của Lê Vĩnh Thiên. Ngay lập tức bà ta không dám hé răng nói gì.
Lê Vĩnh Thiên anh có thể giết cả bố ruột của mình thì làm sao mà bà ta dám chọc giận vị ôn thần này đây. Chu Ly Bình vừa quay đầu liền phát hiện Chu Thiệu Huy đang đứng ở một góc lạnh lùng quan sát mọi việc, ngay lập tức liền đem toàn bộ sự bất mãn của bản thân trút hết lên người Chu Thiệu Huy.
“Anh cái đồ vô dụng này, mau tới giúp tôi đòi lại đi!” Chu Ly Bình gầm lên với Chu Thiệu Huy.
“Đồ vật đã đem tặng nào có lý đi đòi lại cơ chứ. Hơn nữa, những thứ này đều không đáng giá.” Chu Thiệu Huy nhỏ giọng nói.
“Không đáng giá. Nếu anh đã có năng lực như vậy thì mỗi ngày đưa cho tôi năm mươi bốn triệu đi. Hơn nữa, cứ coi như nó không có giá trị thì đã sao, đem về cho chó ăn không được sao?”
Lê Vĩnh Thiên không có ý định nói đạo lý với Chu Ly Bình, nhìn thấy bà ta náo loạn một cách vô cớ như vậy, anh liền đi thẳng vào phòng ngủ, lấy ra thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu của mình.
Thấy vậy, Chu Ly Bình lập tức sợ hãi lùi lại, rối rít mà quát lên: “Lê Vĩnh Thiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913785/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.