“Ở… ở trong núi Ngọa Hổ ngoài thành phố Đà Lạt.” Triệu Đình Vũ do dự một chút, vẫn nói tung tích của đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra.
Triệu Vũ Ngọc nghe thấy Triệu Đình Vũ thực sự nói ra chỗ giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao thì lập tức lo lắng, trong lòng thầm mắng anh trai mình ngốc quá, chẳng lẽ không nói một nơi giả lừa kẻ địch một chút sao?
Ban đầu cô và anh trai chạy đến thành phố Đà Lạt là để phòng trừ đao phổ Càn Khôn Thất Đao bị người điện Thiên Cang cướp mất nên mới giấu đao phổ trong núi Ngọa Hổ.
Lúc giấu đao phổ cô cũng ở đó nên mới biết Triệu Đình Vũ đang nói thật.
Mà Triệu Đình Vũ vốn là người thành thật, không quen tính toán, lúc này thấy Lại Nhi và em gái sắp bị lăng nhục nên tâm trí rối loạn, nào có thể nghĩ đến việc nói dối lừa đám người U Minh giáo?
“Núi Ngọa Hổ lớn như thế sao chúng tôi tìm được? Rốt cuộc anh giấu đao phổ ở chỗ nào trong núi Ngọa Hổ?” Trần Hiểu Sinh lại hỏi.
“Ở phía bắc núi Ngọa Hổ có một gốc cổ thụ che trời vô cùng dễ thấy, tôi giấu đao phổ đao Càn Khôn bên dưới rễ cây của cây đại thụ che trời đó.” Để cứu em gái và Lại Nhi, Triệu Đình Vũ chỉ có thể nói chỗ giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra.
Triệu Vũ Ngọc nghe thấy Triệu Đình Vũ nói thật thì tức đến giậm chân.
Lại Nhi không biết rốt cuộc Triệu Đình Vũ giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913744/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.