Khi lòng bàn tay của Triệu Đình Vũ mở ra, một viên giấy từ trên tay anh ta rơi xuống đất.
Sau đó, Triệu Đình Vũ nhanh chóng dùng chân giẫm lên quả cầu giấy đó.
Tuy nhiên, động tác nhỏ đó làm sao có thể đánh lừa được ánh mắt của Lại Nhi chứ.
“Lấy chân ra!” Lại Nhi tức giận quát lên một tiếng.
Nhìn thấy trong lòng bàn tay Triệu Đình Vũ quả nhiên có một viên giấy rơi xuống, cô ấy càng nghi ngờ Triệu Đình Vũ đang thông đồng với kẻ thù hơn nữa.
Nếu không thì tại sao anh ta lại không để cho cô ấy nhìn thấy viên giấy đó chứ?
Gần đây luôn có kẻ ám sát tới ám sát Lê Vĩnh Thiên, nếu để Triệu Đình Vũ hợp tác cả trong lẫn ngoài với tên ám sát, vậy thì Lê Vĩnh Thiên sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Tôi không thể cho chị xem viên giấy này được.” Triệu Đình Vũ nói.
“Tại sao lại không thể cho tôi xem? Đây là bằng chứng cậu thông đồng với kẻ thù, thế nên mới không cho tôi xem đúng không?” Lại Nhi hỏi.
“Không… không phải!” Triệu Đình Vũ nói.
“Vậy thì rốt cuộc đó là cái gì?” Lại Nhi tra hỏi.
“Đó là bức thư tình tôi viết cho một cô gái, vì vậy tôi không thể đưa cho chị xem được.” Triệu Đình Vũ lại nghĩ ra được một lý do khác.
Lại Nhi đột nhiên nổi cơn ghen: “Tôi không tin! Người như cậu làm sao mà biết viết thư tình được chứ?”
“Tôi có người mình thầm thương trộm nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913714/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.