“Tối hôm qua thực sự có thích khách đột nhập vào Long Cung?” Lê Vĩnh Thiên cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng vậy, tối hôm qua có một nhóm lớn thích khách đột nhập Long Cung, quốc vương Long Quốc bị dọa sợ, mạo hiểm tránh được nguy hiểm mới bảo vệ được tính mạng, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Sao tôi lại không hề nghe nói về chuyện này?” Lê Vĩnh Thiên lại hỏi.
“Hộ soái Lê đang ở Sư Quốc xa xôi, không nghe nói chẳng phải là chuyện bình thường hay sao! Bây giờ tất cả các đại thần văn võ trong triều đều biết chuyện này rồi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Tại sao quốc vương Long Quốc lại đột nhiên phát ra phát ra lệnh bài Long, để cho tôi rút quân về?” Lê Vĩnh Thiên thấy không có cách nào để nói chuyện với quốc vương Long Quốc, chỉ có thể hỏi Ngụy Nghiêm.
“Làm sao mà tôi biết được quốc vương Long Quốc nghĩ như thế nào! Có khả năng là bởi vì nước thù địch cũng bắt đầu phái thích khách tới, ý định ăn miếng trả miếng, tối hôm qua quốc vương Long Quốc bởi vì bị thích khách đột kích, dọa cho sợ hãi, cho nên đột nhiên muốn rút quân!” Ngụy Nghiêm nói.
“Không thể nào có chuyện đó được! Quốc vương Long Quốc thân là vương của một đất nước, gan dạ dũng cảm, tuyệt đối không phải loại người nhát gan lại sợ phiền phức như thế này, anh ta không thể nào vì mấy tên thích khách đột kích, đã sợ tới mức đòi rút quân!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913552/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.