“Các con thì hiểu cái gì? Cho dù Lê Vĩnh Thiên có công phá được Sư Quốc, tạm thời chinh phục Sư Quốc, nhưng với năng lực của chúng ta, cũng không cách nào thống trị Sư Quốc lâu dài! Sư Quốc, sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản, làm loạn!” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, sao bố lại không có tự tin thế chứ? Năng lực của chúng ta, cũng không thua gì quốc vương Long Quốc cả! Quốc vương Long Quốc chủ trương đem quân đi đánh Sư Quốc, anh ta cũng có thể thống trị được, vì sao chúng ta lại không thể?” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Quốc vương Long Quốc là vì có chiến tướng oai phong thiên hạ như Lê Vĩnh Thiên phụ trợ, cho nên anh ta mới có tự tin để thống trị. Mà chúng ta chờ sau khi Lê Vĩnh Thiên trở về, là muốn cách chức của cậu ta. Đến lúc đó Long Quốc đã không có hộ soái bảo vệ như Lê Vĩnh Thiên, Sư Quốc nhất định sẽ nhân cơ hội này mà làm loạn, còn không bằng bây giờ đi giảng hòa với Sư Quốc trước.” Ngụy Nghiêm nói.
“Con hiểu rồi, có Lê Vĩnh Thiên, tức thì có thể mở rộng lãnh thổ, không có Lê Vĩnh Thiên, chúng ta cứ thành thật dựa theo hiện trạng lúc này, nắm giữ quyền hành của Long Quốc.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Không sai, Long Quốc của chúng ta đã có giang sơn vạn dặm, chỉ cần bảo vệ cho tốt giang sơn của Long Quốc bây giờ, lên làm quốc vương Long Quốc, cũng đã đủ rồi, nên biết thức thời mà dừng lại không nên quá tham lam.” Ngụy Nghiêm nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-uy-chien-than/2913546/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.